Tôn Hàn liếc nhìn Diệp Tiên Duyệt rồi gật đầu, sau đó dẫn Liễu Phương Phương và Trần Cửu ra boong tàu.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Nhưng với một số người thì lại là ngày của sự huỷ diệt.
“Haizz, tất cả sắp kết thúc rồi”.
Liễu Phương Phương thở dài nói.
Kết quả được định trước là không tốt đẹp rồi.
Tôn Hàn chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hít một hơi, sau đó gật đầu nói: “Kết thúc rồi”.
Nhưng cũng chưa kết thúc hoàn toàn.
Khi nào Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì mới xong hẳn.
Nhưng vẫn còn cục diện rối rắm của nhà họ Diệp.
“Sớm biết thế này thì tôi không đến Ma Đô đâu”.
Liễu Phương Phương cười nói.
Ban đầu, cô ta cứ nghĩa vụ án này là do kẻ thù của nhà họ Diệp gây ra để hãm hại họ.
Một khi sự sáng tỏ, nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được hoá giải.
Song sự thật lại không phải vậy.
Nếu cô ta không đến đây thì đã không phải khó xử thế này.
“Cô đang trách tôi đấy à?”
Tôn Hàn thờ ơ hỏi.
Liễu Phương Phương lắc đầu: “Chuyện này không trách ai được, chỉ có thể trách anh hai thôi”.
“Nhưng anh ấy đi tự thú rồi thì chắc vẫn còn đường sống”.
Chỉ cần Diệp Vân Nghĩa chịu ra đầu thú, sau đó họ sẽ vận dụng các mối quan hệ để đảm bảo Diệp Vân Nghĩa không bị phán tử hình.
Du thuyền cách bờ ngày một gần, một hàng xe cảnh sát đã chờ sẵn trên bờ, cả tốp cảnh sát cũng đang ở đó.
Chỉ cần thuyền cập bến là Diệp Vân Nghĩa sẽ bị khống chế ngay.
Dù có là tự thú đi chăng nữa.
Vậy là coi như mọi chuyện kết thúc.
Đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống nước vang lên.
Liễu Phương Phương, Tôn Hàn và Trần Cửu lập tức quay lại.
Nhưng họ chỉ thấy Diệp Tiên Duyệt hốt hoảng chạy lại.