Còn các ông chủ đứng cùng chiến tuyến với Lâm Đề cũng lặng lẽ ngồi xuống, giả bộ không quen biết anh ta.
…
Buổi chiều.
Tôn Hàn ngồi một mình uống trà ở ven sông.
Không biết Phương Minh Nguyệt đã bước tới và ngồi xuống cạnh anh từ lúc nào.
“Bữa tiệc sao rồi?”, Tôn Hàn nhấp một ngụm trà xanh với hương vị khá đại trà rồi hỏi.
Phương Minh Nguyệt cười đáp: “Có một nhân vật lớn như cậu ra mặt thì còn sao được nữa? Nói không phải nịnh chứ, để không đắc tội với cậu, các ông chủ đó đều ký hợp đồng với Y Minh Nguyệt hết rồi. Đâu ai muốn có kết cục như Lâm Đề của chuỗi cửa hàng Tô Lan chứ”.
“Đương nhiên điều kiện đưa ra trong hợp đồng của Y Minh Nguyệt cũng không tệ, nói chung là hai bên đều có lợi”.
Tôn Hàn ngả người vào lưng ghế, sau đó vuốt cằm rồi bình tĩnh nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng tôi dùng quyền lợi công tử của Thiên Cửu Môn để giúp Y Y”.
Anh nói vậy là sao?
Phương Minh Nguyệt lí nhí hỏi lại: “Chuyện tình cảm của anh và Y Y sao lại thành ra như vậy? Đừng chấp nhau mấy chuyện nhỏ nhặt, không đáng đâu”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bật cười nhìn qua: “Cô nghĩ đi đâu đấy, chuyện tình cảm của chúng tôi vẫn thuận theo tự nhiên thôi. Ý của tôi là chắc rất nhanh thôi, tôi sẽ không còn là công tử của Thiên Cửu Môn nữa”.
Phương Minh Nguyệt: “…”
Ban nãy, Phương Minh Nguyệt còn nghĩ lẽ nào chuyện tình cảm của Tôn Hàn và Liễu Y Y gặp trục trặc?
Sao có thể vậy được! Hai người không ai phản bội nhau mà sao lại thành ra như vậy.
Nhưng bây giờ, cô ta mới hiểu ý của Tôn Hàn, sau đó lập tức thấy chấn động.
Thiên Cửu Môn sắp đổi chủ ư?
Vậy Tây Nam sẽ thay đổi đến mức nào đây?
“Có nhiều chuyện cô đừng hỏi nhiều, càng không được nói cho Liễu Y Y biết. Nhưng chuyện gì tôi đã hứa với cô thì tôi sẽ làm được”.
Đột nhiên Tôn Hàn nhìn Phương Minh Nguyệt một cách hào hứng, hệt như ánh nhìn chói loà lần trước.
Cũng đúng, Phương Minh Nguyệt là tình nhân duy nhất của anh mà.
Tôn Hàn không thấy mình lăng nhăng, nhưng ưỡn ngực nói mình chung thuỷ thì cũng không được.
“Tôi biết rồi, tối nay…”
Phương Minh Nguyệt mới nói được một nửa thì điện thoại của Tôn Hàn đã đổ chuông.
“Y Y gọi”.
Tôn Hàn cầm điện thoại lên nhìn rồi nghe máy, nhưng không tránh ra chỗ khác.