Hiện giờ, ông ta là một nhân vật lớn ở vùng Tây Nam nên vô cùng cường thế.
Bất kỳ ai đến đây đều phải tuân thủ quy tắc của ông ta.
Có thể nói Lý Hắc Tử là người đứng đầu trong các nhân vật lớn ở Tây Nam hiện giờ.
Nếu luận về uy danh thì chỉ có chủ nhân đời trước của Thiên Cửu Môn là Phó gia mới hơn được ông ta thôi.
Dù đều là chủ nhân của Thiên Cửu Môn, nhưng vị công tử này vẫn còn kém xa Phó gia.
Vì thế Ngô Bách Xuyên thà mất tiền còn hơn gặp hoạ.
“Cậu chọc vào Lâm Hạo cũng như tôi chọc vào, dù phải đền tiền thì người đền cũng là tôi, chưa tới lượt các cậu. Đi vào với tôi, đừng nói gì cả, tôi sẽ ra mặt cho cậu”.
Tôn Hàn biết Lý Hắc Tử có uy danh lừng lẫy, đồng thời anh cũng hiểu ý của Ngô Bách Xuyên, bất quá thì đền tiền, dù có nhiều đến mấy cũng được, miễn sao chuyện này có thể chấm dứt tại đây.
Nhưng nếu phải đền tiền thật thì cái danh công tử của Tôn Hàn chỉ để làm cảnh rồi.
Không thể thế được!
Vả lại, Lý Hắc Tử đã đến rồi, chắc anh phải nhún nhường một chút, dẫu sao Lý Anh cũng là cháu của ông ta nên anh không thể làm quá được.
“Vâng”.
Tôn Hàn đã lên tiếng, đương nhiên Ngô Bách Xuyên không dám nói gì nữa.
“Chủ tịch Từ, cơn gió nào thổi ông đến đây vậy, còn mấy vị này là…”
Quản lý câu lạc bộ đã nhận ra Từ Khang Niên, nhưng lại thấy hơi lạ, tại sao ông ấy lại dẫn theo ba chàng trai trẻ, hai người trong số đó còn trông rất thê thảm đến đây?
“Tôi đến tìm Lý Anh, phiền anh hẹn cậu ấy cho tôi”, Từ Khang Niên nói thẳng.
“À… vâng”.
Quản lý hơi do dự một lát, sau đó nhấc điện thoại bàn lên gọi, không lâu sau Lý Anh đã xác nhận sẽ đến, người quản lý giơ tay rồi nói: “Chủ tịch Từ, mời!”
“Công tử, mời”.
Từ Khang Niên không đi, mà ra hiệu mời Tôn Hàn đi trước.
Tôn Hàn không khách sáo, cất bước đi ngay.
Điều này khiến người quản lý sững sờ.
Không ngờ một nhân vật như Từ Khang Niên lại chỉ làm nền trong tình huống này.
Hôm nay sao thế nhỉ? Lẽ nào là buổi gặp gỡ của giới thượng lưu ở Tây Nam sao?
Nhưng người quản lý không nghĩ nhiều nữa, vì anh ta chỉ là người dẫn đường thôi.
“Lý công tử, chủ tịch Từ đến rồi”, người quản lý hắng giọng gọi ở bên ngoài một phòng bao.
“Bảo ông ta vào đi”, bên trong vọng ra giọng nói gian tà của một người đàn ông.
Kẹt!
Quản lý mở cửa rồi mời mọi người vào.
Tôn Hàn đi đầu, Từ Khang Niên theo sau, tiếp đó đến Ngô Bách Xuyên và Trương Hải.
Chờ Tôn Hàn đi vào rồi, Lâm Hạo đang được nhân viên phục vụ mát xa trong phòng bao mới quay người xuống giường, sau đó hung hăng nói: “Tôn Hàn, tôi biết ngay là anh mà! Mẹ kiếp! Anh muốn hại chết tôi hả?”