Liễu Phương Phương liền bật cười: "Anh cảm thấy không thể tin được đúng không, tại sao tôi lại ngắm trúng anh?"
"Tôn Hàn, anh đừng đánh giá thấp mình. Xét về tài năng thì anh không hề kém chút nào. Trừ gia thế không bằng những cậu ấm kia thì anh chẳng thua kém họ điểm nào cả!"
"Xét về bản lĩnh, anh không có bất cứ chống lưng nào mà còn trẻ tuổi thế này đã được Giang Lệ coi trọng, trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử, người bình thường không thể làm được như thế!"
"Đừng nói là tôi, nếu như anh muốn thì chỉ cần không phải là những cô chủ trong những gia tộc thượng lưu ở Thượng Kinh, anh chỉ cần theo đuổi thôi là sẽ chẳng ai có thể cưỡng lại trước anh. Việc tôi coi trọng anh chẳng có gì lạ cả".
Nói thế này hình như cũng có lý.
Tôn Hàn bật cười: "Cô Liễu khen tôi thế này khiến tôi sắp bay lên luôn rồi".
"Sự thật là như vậy mà, nhưng..."
Liễu Phương Phương nhếch môi: "Tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, sau cùng tôi vẫn phải kết hôn với Tôn Tiểu Bân. Nhưng anh cũng đừng bận tâm, tôi nói thế cũng chỉ để giải tỏa tâm trạng thôi, tôi không thích anh đâu!"
"Tôi...đến nhà rồi".
Liễu Phương Phương đã về đến nhà.
Hiếm khi nào cô ta lại cảm thấy thời gian trôi nhanh như thế.
Nếu như có thể, thực ra cô ta rất muốn đi hết buổi tối hôm nay.
Tôn Hàn là một trong số ít những người đàn ông cô ta không hề bài xích.
"Ừ, về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, về đây". Tôn Hàn giơ tay chào tạm biệt.
Nếu như lái xe thì đã đưa Liễu Phương Phương về đến nhà lâu rồi.
Nhưng Liễu Phương Phương lại nhất quyết đi bộ, Tôn Hàn cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên liền đi cùng.
"Ừ, bye bye!"
Liễu Phương Phương vẫy tay rồi đi vào nhà.
Lúc này Trần Cửu mới lái xe lại gần.
.....
Trong căn phòng tối om, Tôn Đạo Hương đứng đằng sau bóng một người đàn ông trung niên, nói với giọng lạnh nhạt: "Đã xác định rồi, Tổng giám đốc bây giờ của tập đoàn Thiên Tử là Tôn Hàn chính là con trai của Tôn Hành Vương".
"Đã hơn 20 năm chưa nghe lại cái tên Tôn Hành Vương này rồi. Đúng là bất ngờ, con trai của ông ta đã quay về rồi. Tôn Đạo Hương, ông có sợ không?". Người đàn ông trung niên không quay người lại mà nói với giọng bỡn cợt.
"Sợ? Năm đó tôi còn không sợ Tôn Hành Vương chứ đừng nói là con trai ông ta. Hơn nữa người hại chết vợ chồng ông ta không phải tôi mà là ông, tôi sợ cái gì?"
"Cũng đúng. Nhưng mà Tôn Hành Vương còn chết trong tay chúng ta, con trai của ông ta thì có gì mà đáng sợ. Nhưng mà rất có thể sẽ khiến Tôn Hành Vương chẳng còn con nối dõi, tôi cảm thấy hơi có lỗi với ông ta đấy!"