Sau khi ngồi vào chỗ, Cẩm Hoằng chưa nói gì mà đưa mắt đánh giá xung quanh.
Có thêm hai người.
Một người lạ hoắc, một người thì Cẩm Hoằng có ấn tượng, hơn nữa còn là ấn tượng khá sâu sắc, đó là một ngôi sao nhỏ ở Thượng Kinh.
Hơn nữa trong khi gọi điện, Giang Lệ nói rằng muốn gặp anh ta có chuyện cần nói.
"Anh Giang, anh không thể tìm tôi chỉ để uống một chầu rượu thôi sao, cứ phải lôi mấy chuyện vớ vẩn thế này ra à, chẳng hay ho gì cả", Cẩm Hoằng hơi bất mãn.
Bầu không khí trong phòng bao liền trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt Chu Giang tràn đầy sự hứng thú, nhưng hắn không nói gì.
Mà Giang Lệ lại trầm ngâm một lúc.
Vừa bắt đầu Cẩm Hoằng đã tỏ thái độ, điều này đã chứng minh rằng họ sẽ khó mà bàn chuyện.
"Cẩm Hoằng à, mọi người đều là bạn mà, có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp cũng đâu có quá đáng. Hơn nữa chuyện của Giang Hồi vốn là do Cẩm Văn Hạo quá đáng trước mà! Con gái nhà người ta không thích thì sao lại có thể bắt ép được chứ, ai không biết còn tưởng đám thanh niên của Thượng Kinh chúng ta toàn những kẻ xấu xa như Cẩm Văn Hạo đấy!", Giang Lệ thấp giọng nói.
Cẩm Hoằng liếc Giang Hồi, sau đó bật cười: "Văn Hạo có làm sai hay không thì tôi sẽ về bảo nó sau. Nhưng giờ chuyện đã xảy ra rồi, đâu thể bắt nó xin lỗi được".
"Tất nhiên là với bản lĩnh của anh Giang thì muốn bắt Văn Hạo cúi đầu cũng không phải chuyện gì khó, thực ra cũng không cần phải tìm tôi đâu!".
"Anh Giang, nếu anh tìm tôi vì chuyện này thì xem ra tôi phải bỏ lỡ hai chai rượu ngon rồi".
Cẩm Hoằng nhìn vào hai chai rượu trên bàn, sau đó đứng lên định đi.
Nói cách khác, nếu là chuyện của một nghệ sĩ nhỏ như Giang Hồi thì chẳng có gì để bàn cả.
Giang Hồi vừa mới dấy lên tia hy vọng thì lại rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Cô ta cứ nghĩ rằng nếu Giang Lệ đứng ra nói chuyện cho cô ta thì ít nhiều Cẩm Hoằng sẽ nể mặt.
Ai ngờ Cẩm Hoằng lại nhất quyết muốn bảo vệ Cẩm Văn Hạo.
Mà Giang Lệ có thế nào cũng không thể vì cô ta mà gây thù với nhà họ Cẩm, đối phó với Cẩm Văn Hạo được.
Ngay lúc này, Tôn Hàn chợt nói: "Cậu cả Cẩm hãy dừng bước!"
Cẩm Hoằng liền dừng lại, anh ta nhìn Tôn Hàn, ánh mắt nghiền ngẫm: "Xem ra chính anh đã bảo anh Giang hẹn tôi, tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?"
"Tôn Hàn".
"Nghe rất lạ, anh không phải người Thượng Kinh đúng không?"
"Đúng, tôi vừa đến đây không lâu", Tôn Hàn nói.
Cẩm Hoằng gật đầu, sau đó nói: "Có thể khiến anh Giang ra mặt để tìm tôi, có thể nhận ra quan hệ giữa anh và anh Giang khá tốt. Nếu là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ nể mặt anh Giang, kết bạn với anh. Nhưng mà dù sao Văn Hạo cũng là em trai tôi, tôi không thể giúp người ngoài mà hủy hoại danh tiếng của nó được".
Nghe những lời vô cùng giả tạo này, Tôn Hàn chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Đám anh em nhà họ Cẩm các người còn có danh tiếng nữa sao?