Tôn Hàn cười nói: “Anh Trương, anh chưa hiểu con người em như thế nào à? Sao em có thể nói ra chứ! Anh cũng nghĩ lại xem, sao em biết sếp Liễu được? Hôm qua, tự nhiên sếp tổng lại gọi một nhân viên kho cỏn con là em lên gặp. Khi ấy, em còn đang ngạc nhiên thì sếp đã nhắc về chuyện đó rồi, từ nhỏ đến lớn sếp đều nắm được hết!”
“Nhưng anh đừng lo, nghe giọng điệu của sếp thì nếu chuyện này không được xử lý ổn thoả thì anh sẽ bị đuổi việc, nhưng nếu đã êm đẹp rồi thì cô ấy định mắt nhắm mắt mở cho qua”.
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Trương Tiến mới thở phào một hơi, vậy thì coi như anh ta tai qua nạn khỏi rồi.
Tuy vậy nhưng trong lòng anh ta vẫn hơi sợ hãi, nhỡ mà không xử lý êm xuôi là anh ta mất việc rồi.
Suýt nữa là anh ta mất toi chức vụ này.
Trương Tiến lập tức thấy cảm kích Tôn Hàn.
“Chú em, chuyện chú giúp anh, anh sẽ ghi tạc trong lòng. Sau này nếu có cần gì thì cứ nói với anh, đừng khách sáo!”
“Giữa chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì cả”.
Trương Tiến nói vậy để tránh sau này giữa hai người xảy ra chuyện bất hoà rồi ảnh hưởng đến tình cảm.
Một trưởng một phó, bất kể là việc công hay tư thì đều có thể xuất hiện mâu thuẫn như thường.
Anh ta có lời trước vẫn hơn.
“Anh Trương, gì chứ những chuyện này thì anh không cần phải nói đâu. Anh tin cũng được, mà không tin cũng chẳng sao. Em sẽ không ở Lệ Lan lâu đâu, hơn nữa càng không muốn phát triển sự nghiệp của mình ở đây. Nói thật chứ, nếu em muốn tạo dựng sự nghiệp gì đó thì Lệ Lan nhỏ bé này không chứa được em đâu”.
Tôn Hàn nói vậy coi như tiết lộ một chút thông tin về bản thân rồi, thật ra anh chỉ có đúng một mục đích, đó là tránh Trương Tiến sinh nghi.
“Ha ha, chú em là người phi thường, anh đây biết chứ. Được rồi, nếu đã nói vậy thì chúng ta sẽ là anh em tốt với nhau nhé! Tối nay, anh sẽ đặt bàn, coi như chúc mừng chú đến phòng mình, sắp xếp thời gian đi nhé!”
Lần này, Tôn Hàn không từ chối nữa nên gật đầu đồng ý luôn.
Còn về phía kho, Tôn Hàn vốn cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì với quản lý ở đấy, giờ chỉ cần cho anh mấy nghìn để anh ta xếp đồ giúp anh một chút là xong, chứ anh không cần thiết phải quay lại đó nữa.
“Giám đốc Trương, trợ lý Lưu đến ạ”.
Lúc Trương Tiến đang định giải thích cặn kẽ việc cần làm trước mắt với Tôn Hàn thì thư ký của anh ta đã gõ cửa vào.
“Lưu Mai ư?”
Trương Tiến nghi hoặc hỏi lại, thật ra anh ta đã biết đó là ai rồi, vì cả công ty này chỉ có mỗi trợ lý của Liễu Phương Phương họ Lưu thôi.
Nhưng điều khiến Trương Tiến thấy lạ là mới sáng sớm ngày ra, Lưu Mai đã đến phòng tiêu thụ của anh ta làm gì?
Không phải đến hỏi tội về vụ cửa hàng Bách Tụ chứ!
“Vâng”.
“Thế mau mời cô ấy vào, đừng lề mề!”
“Giám đốc Trương, trợ lý Lưu đến mời phó giám đốc Tôn, tổng giám đốc Liễu mời phó giám đốc lên phòng làm việc ạ”.
Ớ!