Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Từ Tiểu Bân, nhìn một Từ Tiểu Bân đang lo lắng, căng thẳng và căm phẫn trước sự xuất hiện của anh, đoạn trả lời, “Em nghĩ sao?”
Sắc mặt của Từ Tiểu Bân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thái độ này của Tôn Hàn, rõ ràng là đến đây vì thân phận cậu năm nhà họ Tôn.
“Anh à, chẳng phải anh đã hứa rằng sẽ nhường thân phận này cho em sao! Anh định nuốt lời?!”
Lúc này, mặt mũi của Từ Tiểu Bân đã rúm ró cả lại.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tiểu Bân, Tôn Hàn đã biết cậu ta điên thật rồi. Thứ cậu ta quan tâm bây giờ chỉ có thân phận cậu năm nhà họ Tôn, còn tình thân và tình người đều đã không còn nữa.
Anh cất lời, “Tiểu Bân, làm cậu năm nhà họ Tôn không dễ như em nghĩ. Anh không tin là trong mấy tháng qua, em không cảm nhận được người nhà họ Tôn là những người như thế nào. Nếu em còn xem anh là anh trai em, thì nghe lời anh khuyên, quay về đi”.
Song những lời chân thành ấy của Tôn Hàn hoàn toàn không nhận được sự thấu hiểu của Từ Tiểu Bân. Cậu ta còn giận dữ hỏi lại, “Anh nói gì cơ? Nếu anh cảm thấy làm cậu năm nhà họ Tôn không dễ dàng, vậy anh đến Thượng Kinh tìm em làm gì? Anh à, anh cả của em à, cuộc đời của em đã bước sang trang giàu có rồi, anh có thể cách xa em một chút không? Em xin anh đấy, được không hả?”
Trong tích tắc, ánh mắt của Tôn Hàn đã ngập tràn vẻ mỉa mai.
Có lẽ anh đã đánh giá quá thấp Từ Tiểu Bân của bây giờ. Cậu ta đã mê mẩn vị thế cậu năm nhà họ Tôn đến mức ám ảnh rồi.
Chắc hẳn cậu ta sẽ chẳng nghe lọt tai được gì đâu.
Từ Tiểu Bân đảo mắt, quan sát cách ăn mặc đơn giản của Tôn Hàn, rồi đưa ra suy đoán, “Có phải anh hết tiền rồi không? Cứ nói một tiếng, em sẽ cho anh tiền! Một triệu, à không, năm triệu, em cho anh năm triệu, anh rời khỏi Thượng Kinh, đừng quấy rầy em nữa được không?”
Nếu xét về trang phục thì bây giờ Từ Tiểu Bân ăn vận rất cầu kỳ, còn Tôn Hàn ăn mặc giản dị hơn nhiều.
Tương phản hoàn toàn với trước đây.
Nhưng Tôn Hàn nào có thảm hại đến nhường ấy. Mà cho dù có đi chăng nữa, thì kẻ đang nghĩ mọi cách nhằm thuyết phục Tôn Hàn rời khỏi Thượng Kinh - Từ Tiểu Bân - dường như đã quên mất thân phận giàu sang mà cậu ta đang có được, vốn thuộc về ai.
Là cậu ta mặt dày vô sỉ chiếm đoạt thân thế thuộc về Tôn Hàn.
Vẻ ấm ức của Từ Tiểu Bân lúc này, hệt như mấy người họ hàng nghèo từ dưới quê lên vòi tiền anh vậy.
“Tiền thì anh không cần, anh cũng chẳng thiếu! Tự lo cho thân mình đi”.
Tôn Hàn đứng dậy, cũng không giải thích lý do đến Thượng Kinh.
Anh không thể để Từ Tiểu Bân biết mục đích thật sự, để tránh bại lộ.
Thậm chí, anh chẳng còn hứng thú trò chuyện với Từ Tiểu Bân nữa.
Lần này anh em họ gặp lại nhau, Tôn Hàn đã không còn hy vọng gì về Từ Tiểu Bân. Anh nói gì, Từ Tiểu Bân cũng không còn nghe lọt tai.
Anh chỉ làm chuyện anh cần làm. Còn tương lai của Từ Tiểu Bân có ra sao, cũng không liên quan gì đến anh.