“Đúng vậy, Kim Điềm Nhi chắc chắn rất được ông mình thương yêu!”, Từ Khang Niên đáp.
Hai người chỉ nói mấy câu về bữa tiệc rồi đổi chủ đề ngay.
Họ đến đây vì Kim Thất Lạc, chứ không phải Kim Điềm Nhi, vì thế không cần nhiều lời bình phẩm về một cô nhóc mới hai mươi tuổi.
“Tôn Hàn!”
Không lâu sau, chợt có ai đó gọi tên Tôn Hàn.
Tôn Hàn có vẻ ngạc nhiên liếc qua thì thấy có một người đi tới với vẻ hứng thú.
Không ngờ hôm nay, anh lại gặp Thẩm Tri Thu ở đây.
Hôm nay, Thẩm Tri Thu mặc một chiếc váy dạ hội màu đen trông rất diễm lệ.
Cô ta vui ra mặt khi nhìn thấy Tôn Hàn, sau đó nói vài câu xin lỗi với mấy người đàn ông bên cạnh rồi đi về phía anh.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm cơ, không ngờ có thể gặp cậu ở đây, trùng hợp quá!”
Có thể thấy, gặp Tôn Hàn ở tỉnh Tây khiến Thẩm Tri Thu thấy rất vui.
Thấy vậy, Từ Khang Niên biết ý đi ra chỗ khác.
“Đúng là trùng hợp thật! So với hôm gặp ở tháp Lôi Phong thì bây giờ trông cô Thẩm phấn chấn hơn rồi”, Tôn Hàn cười nói.
“Đấy là phải cảm ơn phương thuốc của cậu, đúng là rất hiệu nhiệm, còn hiệu quả hơn cả thuốc mà bác sĩ kê”.
“Cô đừng nói vậy, dù tình trạng bệnh của cô không nghiêm trọng, nhưng hơi khó phân biệt, vị bác sĩ đó chẩn đoán nhầm cũng là chuyện bình thường. Nếu tôi không nhìn ra thì cùng lắm cô Thẩm chịu khó tới viện vài lần nữa thì cũng khỏi thôi, chứ không có vấn đề gì lớn đâu”, Tôn Hàn không nhận công về mình.
Câu này của anh là thật lòng, bệnh của Thẩm Tri Thu không nặng, thế nên bác sĩ mới không quá lưu tâm dẫn tới chẩn đoán nhầm, cứ tưởng cô ta bị cúm.
Nhưng bệnh lâu mà không chữa trị thì sớm muộn bác sĩ cũng phát hiện ra vấn đề và chấn đoán lại thôi.
Đương nhiên vị bác sĩ đó thất trách thì là sự thật.
“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, sao cậu lại ở đây? Cậu quen chủ tịch Kim hay cô Kim Điềm Nhi?”, Thẩm Tri Thu hỏi thẳng.
“Tôi có quen sơ sơ với Kim Thất Lạc ấy mà, nay là sinh nhật cháu gái ông cụ nên tôi tới góp vui thôi, cô thì sao?”
“Tôi á! Công ty bắt tôi đến đấy. Cửu Thành là tập đoàn hàng đầu ở Tây Nam, cho nên tôi buộc phải đến tham dự tiệc sinh nhật của cháu gái ông ấy”, nói đến đây, Thẩm Tri Thu nhíu mày như có vẻ bực dọc, có thể thấy cô ta không thích những nơi thế này.
Tôn Hàn gật gù như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, cô là bộ mặt của công ty mà, dẫu sao cũng nên đến một lúc”.
Đến đây rồi thì chưa chắc đã móc nối quan hệ được với ai, nhưng nếu không đến sẽ bị ghim là không nể mặt chủ bữa tiệc.