“Quan hệ tốt mà lại khiến cậu phí nhiều công sức thế à? Tôn Hàn ơi Tôn Hàn, cậu bảo tôi nên nghĩ thế nào đây?”, Giang Lệ cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu Bạch Cần là người yêu của Tôn Hàn thì giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu không phải thì hoàn toàn không cần phải giúp đỡ nhiều như thế.
“Con người tôi có thói quen như vậy đấy, không sửa được. Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta uống rượu, còn không thì tôi đi nhé?”, thấy chuyện đã bàn xong, Tôn Hàn cũng không thể phủi mông đi ngay, bèn ướm hỏi.
Ngay lập tức, mắt Chu Giang sáng rỡ, “Uống rượu, được chứ! Đúng lúc chỗ tôi vừa có một lô rượu mới từ trang trại Saint Naud của Pháp, dễ uống mà lại không hại sức khoẻ. Để tôi đi lấy hai chai ra đây”.
Có lẽ, Chu Giang cực kỳ thích uống rượu.
Chờ Chu Giang ra khỏi văn phòng để lấy rượu, Giang Lệ mới buồn cười bảo, “Cậu thân với cậu ấy rồi sẽ không thấy lạ. Cuộc đời Chu Giang có hai sở thích, uống rượu và phụ nữ. Cậu ấy gia nhập Công Tử Minh hoàn toàn là vì tôi. Tôi khá là áy náy với người anh em này”.
Với xuất thân của Chu Giang, thực chất có thể sống một cuộc đời vui vẻ thoải mái mà không cần bất kỳ nỗ lực gì.
Thành lập tập đoàn, quản lý Công Tử Minh, nếu không có tham vọng thì những chuyện đó chính là gánh nặng.
Có lẽ vì điều này nên Giang Lệ mới nói thế.
Nếu không vì Giang Lệ, Chu Giang sẽ không tốn nhiều tâm sức như vậy.
“Ghen tị với hai người phết. Cả đời chẳng cần làm gì cũng có thể sống giàu có xa hoa. Anh Giang này, thật ra tôi cũng không hiểu anh lắm. Với gia thế của anh, anh hoàn toàn không cần dấn thân vào thế giới ngầm. Muốn làm quan chức hay kinh doanh thì anh đều có thể thuận buồm xuôi gió mà”, Tôn Hàn đùa bằng giọng nửa thật nửa giả.
“Con người khi sống vốn là chuyện kỳ lạ mà, làm vài chuyện kỳ lạ hay khó hiểu cũng bình thường thôi?”, Giang Lệ bật cười đáp lại.
Tôn Hàn gật đầu, có lẽ đã hiểu.
Nói trắng ra là vì quá nhàn rỗi!
“Tôi đoán hai người đang nói về tôi nhỉ?”
Chu Giang đã quay trở lại và nhìn hai người họ.
Tôn Hàn mỉm cười.
“Đang nói về chuyện rượu của chú có ngon hay không, nếu không ngon thì không trả tiền!”, Giang Lệ trêu đùa.
Ngay lập tức, Chu Giang dài giọng, “Uầy, nói cứ như anh Giang từng trả tiền ấy nhỉ! Mà này…”
Lúc khui rượu, ánh mắt của Chu Giang bỗng loé lên vẻ thần bí, “Hôm nay quán bar đã tiếp một vị khách rất đặc biệt đấy!”
Giang Lệ và Tôn Hàn cùng nhíu mày, lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.
“Vốn dĩ cũng không đặc biệt đâu, nhưng vì mấy ngày nay chúng ta từng điều tra cô ta nên mới là người đặc biệt. Được rồi, không vòng vo nữa, đó là Ngô Hiểu Phương!”
“Ngô Hiểu Phương đến quán bar chơi thì cũng đâu có gì lạ?”, Giang Lệ cũng hơi bất ngờ, nhưng lập tức cất giọng thắc mắc.
Tuy gia thế của Ngô Hiểu Phương cũng khá bình thường, nhưng nhà cô ta chẳng thiếu tiền. Quán bar Quỷ Hoả cũng có tiếng tăm, cô ta đến đây chơi là chuyện rất bình thường.