Triệu Cường và Lưu Nguyệt đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong thế giới này, họ đành chịu phận bị ức hiếp.
Phản kháng ư?
Ha ha, đối mặt với cường quyền thì phản kháng thế nào đây?
Lạc Văn Nhất bật cười, cảm thấy đối phương rất biết điều, “Vậy anh…”
Rầm!
Bất thình lình, Tôn Hàn vung chân đạp Lạc Văn Nhất văng đi mấy mét, khiến gã ngã nhào xuống đất.
Tất cả đều sững sờ, thậm chí có mấy người còn há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng vừa xảy ra.
“Tôi chỉ đơn giản là thấy anh rất chướng mắt thôi. Trước đó anh bảo Lưu Nguyệt tạt nước lên người anh, nên anh muốn cô ấy phải đi cùng anh tối nay. Vậy bây giờ anh muốn tôi xin lỗi thế nào? Hay là đá thêm cú nữa nhé?”
Tôn Hàn từng bước đi đến trước mặt Lạc Văn Nhất.
Cực kỳ hung hãn!
“Tôn Hàn, cậu có biết đó là ai không? Cậu dám đánh cậu ấy, đúng là chán sống rồi!!”
Chu Hàn vội vã chạy đến đỡ Lạc Văn Nhất dậy, đanh thép quát.
Thật ra thì trong lòng gã ta đang vui như nở hoa.
Gã ta không xử lý được Tôn Hàn, nhưng bây giờ đối phương động chạm đến Lạc Văn Nhất thì chẳng khác gì tự tìm cái chết. Dù không chết thì chắc chắn cũng bị lột da.
“Tao nói cho mày biết, tao là con trai của Lạc Bắc đấy! Chu Hàn, giữ nó lại, hôm nay tôi phải đánh nó tàn phế!”, Lạc Văn Nhất đau đến mức nói một câu cũng co giật, vẻ mặt hung dữ.
Ối!
Ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Ai nấy đều đang xem kịch hay. Họ cũng đoán được tên Lạc Văn Nhất này cậy có chỗ dựa vững chắc nên mới dám ngông cuồng như thế.
Nhưng không ai ngờ, gã lại là… con trai của Lạc Bắc.
Lạc Bắc không chỉ là người giàu bình thường đâu, mà còn là ông lớn có tiếng tăm trong cả hai giới.
Dám đắc tội loại người này, thì ông ta có rất nhiều cách đẩy bạn vào chỗ chết!
Có rất nhiều người đã bắt đầu thấy thương tiếc cho Tôn Hàn, anh không làm rõ tình hình đã ra mặt giúp người ta, thì phải trả giá thôi!
“Bố ơi, con bị người ta đánh, ở nhà hàng Minh Hiên ạ! Bố còn không gọi người đến đây thì anh ta sẽ giết chết con mất!!”