Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có lẽ giờ phút này uy danh của cậu chủ Thiên Cửu Môn mới chính thức được hình thành.  

 

"Đi thôi!"  

 

Lý Hắc Tử nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt thù hận, sau đó đưa người của mình rời khỏi đó.  

 

Còn Đường Triêu Bính thì phải tự lo thân mình.  

 

"Cậu, cậu chủ Tôn!", Đường Triêu Bính run rẩy lại gần.  

 

Ở trên địa bàn của Tôn Hàn, đến Lý Hắc Tử còn bị đuổi đi thì Đường Triêu Bính quả thực không dám hống hách nữa.  

 

"Ông Đường, sao vậy? Làm gì mà nói chuyện nghe run rẩy thế, tôi đáng sợ đến thế sao?", Tôn Hàn cười mà như không.  

 

"Không đáng sợ, không đáng sợ! Tôi định nói mình rất vui khi được quen với người như cậu chủ, sau này có cơ hội cậu nhất định hãy tới Ma Đô làm khách!", Đường Triêu Bính định dùng thủ đoạn lấy lòng này để thoát thân.  

 

Chỉ tiếc là Tôn Hàn đâu có dễ dỗ dành như vậy.  

 

Mật anh nghiêm nghị, ánh mắt thì lạnh lùng như băng đáp: "Ông Đường, những việc khác tôi có thể không tính toán nhưng việc ông cho người lái xe đâm Liễu Y Y thì phải tính thế nào? Nếu ông không giải thích hợp tình hợp lý thì không được đâu".  

 

Giọng Tôn Hàn khi nói câu này vô cùng lạnh lùng.  

 

"Ông già này, không, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cô Liễu Y Y. Hay là năm triệu tệ, không, mười triệu tệ? Năm mươi triệu tệ cũng được!"  

 

Người đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tình cảnh hiện giờ của Đường Triêu Bính cũng tương tự.  

 

Đường Minh Phong run sợ nhìn Tôn Hàn. Từ trước đến giờ khi đối diện với Tôn Hàn, anh ta chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy.  

 

Nhưng sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, anh ta không còn dám tự cho mình hơn người nữa.  

 

Cho dù anh ta có trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, thậm chí sau này chính thức trở thành gia chủ nhà họ Đường thì cũng không có cơ đấu lại Tôn Hàn.  

 

Số mệnh đã định sẵn, anh ta chỉ có thể cúi đầu.  

 

Tôn Hàn điềm nhiên lắc đầu đáp: "Tôi là người rất công bằng, chỉ thích ăn miếng trả miếng. Hai người đi trước đi".  

 

Sau đó Tôn Hàn liếc nhìn Liễu Y Y rồi quay lưng định rời khỏi đó.  

 

"Cậu chủ Tôn, tôi sai rồi. Cậu muốn tôi bồi thường thế nào tôi tuyệt đối không dám oán thán nửa câu!"  

 

Nhưng Đường Triêu Bính sau khi nghe lời Tôn Hàn nói xong thì lại không dám để anh đi.  

 

Chỉ tiếc là, Tôn Hàn không định dừng bước mà đưa Liễu Y Y lên xe rời khỏi đó.  

 

"Ông nội, Tôn Hàn rốt cuộc có ý gì!", Đường Minh Phong không hiểu nên hỏi với vẻ nghi hoặc nhưng anh ta có thể đoán ra rằng việc vẫn chưa xong đâu.  

 

"Ý gì? Mau đi thôi, chúng ta phải lập tức rời Giang Châu, không được chậm trễ dù một phút!", Đường Triêu Bính mặt phiền muộn như thể bầu trời sắp sụp xuống đến nơi.  

 

"Rời đi? Vậy bất động sản Phong Quân phải làm sao?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK