“Sau đó thì sao?”, Tôn Hàn nhàn nhã hỏi lại.
“Sao đó cái gì?”
“Thù lao, phí chữa bệnh, chúng ta vẫn chưa thoả thuận mà. Sếp này, đừng nói là cô muốn tôi lao động không công đấy nhé!”, Tôn Hàn nói một cách điềm nhiên.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia bắt đầu bốc hoả: “Anh yên tâm, chỉ cần anh cứu được ông tôi thì anh muốn gì cũng được”.
“Nếu tôi không cần tiền thì sao?”
Tôn Hàn bình tĩnh nói, nhưng sau đó không tiếp tục gây khó dễ cho Liễu Phương Phương nữa mà nói: “Được rồi, tôi đến ngay đây, còn thù lao thì tính sau, chờ tôi đến rồi nói tiếp”.
Ngắt máy xong, Tôn Hàn mỉm cười nhìn Lưu Mai đang có vẻ mù mờ rồi để đơn từ chức xuống: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến đã, đơn từ chức tôi cứ để tạm ở đây nha, chờ sếp về duyệt”.
Sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Bốn mươi phút sau, Tôn Hàn đã có mặt ở bệnh viện.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang sốt sắng chờ anh ở dưới sảnh, trông thấy Tôn Hàn là cô ta vẫy tay ngay.
“Anh có thể cứu ông tôi thật không?”, đến lúc này, Liễu Phương Phương vẫn không dám tin cho lắm.
“Đường đường là Liễu Thị Long mà tôi dám nói bừa à?”, Tôn Hàn hỏi ngược lại.
Chuyện này…
Cũng phải!
Nhưng Liễu Phương Phương lại phải quan sát kỹ lại Tôn Hàn, sau đó chợt thấy hình như người mà cô ta dùng để đánh lạc hướng sự chú ý của Trương Dương Phi không hề đơn giản.
Từng lời nói và hành động của Tôn Hàn bây giờ đã khác hẳn lúc trước.
Nhất là bây giờ, anh còn đệ đơn xin từ chức, thật sự khiến cô ta đau đầu.
“Thôi, mau dẫn tôi đi gặp ông cô đi, chờ tình trạng ổn định lại rồi tính tiếp”, Tôn Hàn nói.
“Được!”
Họ vừa đi lên tầng thì đã thấy cả đống người nhà họ Liễu đang đứng ở hành lang ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ai nấy đều có vẻ chờ đợi sốt ruột.
Người đứng gần phòng bệnh nhất là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị.
Đó chính là Liễu Nam Quân, con trai cả của Liễu Thị Long, hay chính là bố của Liễu Phương Phương.
Liễu Nam Quân vừa liếc nhìn Tôn Hàn đã thấy tức cười rồi nói: “Phương Phương, con đừng nói với bố là cậu thanh niên này có thể chữa khỏi bệnh cho ông con nhé?”
Trong lúc Tôn Hàn đến đây, Liễu Phương Phương đã nói sơ qua với bố mình là có người chữa được bệnh cho ông cô ta đang đến đây.