“Ông ấy có thể đồng ý, nhưng tôi thì không!”
Lý Hổ điên cuồng gầm lên.
Lúc này, Lý Hổ đã mất khống chế, đôi mắt ông ta đỏ ngàu: “Cậu Tôn, chỉ cần có năm triệu này thì anh tôi sẽ không sao cả. Còn tôi trốn được thì trốn, không trốn được thì đi tù cũng được, dẫu sao cũng không chết được”.
“Tôi không cần mười triệu nữa, cậu cho tôi năm triệu được không? Dù gì cậu cũng có thiếu tiền đâu. Chỉ cần cậu cho tôi thì sẽ là ân nhân của tôi, cậu bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy”.
Dứt lời, Lý Hổ đã oà khóc.
Có lẽ bấy giờ, ông ta mới ý thức được rằng hai anh em mình đã bị cờ bạc hại thê thảm đến mức nào.
Tan cửa nát nhà chứ chẳng chơi!
“Ông không nghĩ đến lúc này không còn là vấn đề năm triệu nữa sao?”
Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh nói.
Lý Hổ nhìn anh chằm chằm mà không hiểu gì.
“Nhà họ Diệp đã tìm đến anh trai ông và ông ta đã đồng ý rồi. Dù bây giờ, tôi cho ông tiền thì anh ông cũng có thể đổi ý được không? Ông nghĩ nhà họ Diệp có dễ bị lừa thế không?”
“Nói theo cách khác thì ông thấy Trương Tam và nhà họ Diệp, ai đáng sợ hơn?”
Đương nhiên là… nhà họ Diệp rồi!
Dù nhà họ là dân làm ăn nên sẽ không dùng tới các thủ đoạn đen tối, nhưng dẫu sao cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, nếu họ muốn làm gì với ai đó thì không phải là khó.
Kể cả để một ai đó biến mất.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Hổ lo lắng , bấy giờ mới biết là mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Tôi có thể giúp ông, đương nhiên đổi lại, ông cũng phải làm gì đó cho tôi”, Tôn Hàn cười nói.
Sự xuất hiện của Lý Hổ rất đúng lúc, trời xui đất khiến thế nào, anh đã nghĩ ra một kế hoạch.
“Cậu Tôn, cậu nói vậy là sao?”
“Chỉ cần ông nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo anh trai ông sẽ bình yên vô sự”.
Tôn Hàn nói một cách úp mở.
…
Tối đên, Tôn Hàn gọi điện cho Trương Tam, ngỏ ý muốn gặp hắn ngay.
Bây giờ, Đỗ Tiên đã coi Tôn Hàn là khách hàng cao cấp nhất nên Trương Tam phải nhanh chóng đến ngay.