Diệp Tiên Duyệt cầm hai hộp quà nhỏ tinh xảo xuống xe rồi đưa một hộp cho Tôn Hàn.
“Hi anh Diệp, anh cũng đến à!”
“Đây là…”
“Diệp Tiên Duyệt, việc nhà anh xử lý xong chưa?”
Trên đường đi, có cả đám cậu ấm cô chiêu chào hỏi với Diệp Tiên Duyệt, có người khách sáo, có người mỉa mai.
Diệp Tiên Duyệt mỉm cười lúng túng, song không quá để tâm đến đám tép riu ấy.
Từ đó có thể thấy, anh ta không mấy thân với những người này.
Điều này cũng không có gì là lạ, Ma Đô là một nơi nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, các cậu ấm cô chiêu ở đây có thể quen biết nhau, nhưng mỗi người mỗi lĩnh vực nên chưa hẳn đã quá thân thiết.
Diệp Tiên Duyệt đi thẳng vào đại sảnh thì mới thấy một cô gái khoảng 23, 24 tuổi ăn vận lộng lẫy.
Trông cô gái ấy rất lanh lợi, hiện đại mà không mất đi nét cổ điển.
Dù đang có rất nhiều các cô gái khác vây quanh cô ấy, nhưng Tôn Hàn chỉ cần liếc mắt là biết ai là chủ nhân của bữa tiệc tối nay luôn.
Khả năng cao đó chính là Ngô Du Du.
Chẳng trách Diệp Tiên Duyệt lại cầu kỳ như vậy, đúng là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Du Du!”
Vừa thấy người đó, Diệp Tiên Duyệt đã vui vẻ hẳn lên.
Ngô Du Du và các chị em đang tán ngẫu đều liếc nhìn qua, bấy giờ Diệp Tiên Duyệt đã đi đến gần rồi giơ món quà lên: “Du Du, sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Oa, chiếc đồng hồ kiểu nữ của hãng này ngưng sản xuất rồi đấy, giá hơn năm triệu chứ chẳng đùa”.
“Thật không? Anh Diệp chịu chơi thật đấy!”
Có người nhận ra món quà mà Diệp Tiên Duyệt tặng cho Ngô Du Du nên kinh ngạc hô lên.
“Có gì đâu, Du Du thích là được”.
Được khen, Diệp Tiên Duyệt đắc ý mỉm cười, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn.
Thấy thế, Tôn Hàn đành phải tiến lên rồi tặng món quà mà Diệp Tiên Duyệt đã chuẩn bị cho Ngô Du Du: “Chúc mừng sinh nhật cô Ngô”.
So với món quà của Diệp Tiên Duyệt thì hộp quà của Tôn Hàn chỉ là một món đồ trang sức bình thường có giá khoảng mấy trăm nghìn, nên không là gì với tiểu thư nhà hào môn như Ngô Du Du cả.
“Cảm ơn!”
Ngô Du Du mỉm cười nhận quà rồi hỏi: “Anh đây là?”
“Tôn Hàn, tôi là bạn từ nơi khác đến của Diệp Tiên Duyệt!”
“À, anh Tôn quê ở đâu vậy?”
“Thành phố Giang Châu!”
Một nơi nhỏ bé.
Sau khi biết rồi thì Ngô Du Du cũng không hỏi nhiều nữa, người đến từ một nơi hẻo lánh thì không có gì đáng để chú ý cả.