Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 “Tổng giám đốc Lưu à, bất cứ chuyện gì cũng có nhiều cách giải quyết. Ví dụ như chuyện của Giang Hồi, thật ra không đến mức buộc phải kết thúc hợp đồng! Hay là ông nghe ý kiến của tôi trước nhé?”  

 

Tôn Hàn phớt lờ Giang Hồi, đoạn nheo mắt nhìn sang Lưu Khôn Viễn.  

 

Lưu Khôn Viễn thoáng khựng lại. Ông ta thật sự không nghĩ ra ngoài cách chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi, thì còn cách nào khác có thể giảm tổn thất của công ty xuống mức tối thiểu.  

 

Nhưng Lưu Khôn Viễn vẫn tò mò hỏi, “Xin cậu cứ nói!”  

 

“Thật ra rất đơn giản, quý công ty khoan vội chấm dứt hợp đồng với Giang Hồi và hãy cho tôi ba ngày. Tôi sẽ thuyết phục được công ty giải trí khác mua lại Giang Hồi. Như vậy, quý công ty không cần chịu thiệt vì tin tức tiêu cực của Giang Hồi, còn có thể kiếm một khoản tiền để bù vào tổn thất!”, Tôn Hàn nói.  

 

Lưu Khôn Viễn nói với giọng khó tin, “Thật ư? Sẽ có công ty giải trí khác đồng ý tiếp nhận Giang Hồi sao?”  

 

Ông ta không tin!  

 

Giang Hồi bây giờ, rơi vào tay ai cũng là một củ khoai nóng bỏng tay!  

 

Công ty giải trí nào ngu ngốc đồng ý mua lại Giang Hồi kia chứ?  

 

“Có được hay không thì ba ngày sau là biết thôi, chẳng lẽ quý công ty không thể cho tôi thời gian ba ngày ư?”, Tôn Hàn cười nói.  

 

Mấy thành viên trong ban quản trị thầm thì bàn với nhau.  

 

Một phút sau, Lưu Khôn Viễn đưa ra quyết định, “Được, tôi tin cậu và sẽ cho cậu ba ngày. Nhưng nếu ba ngày sau không có công ty giải trí nào đồng ý mua lại Giang Hồi,thì Giang Hồi buộc phải chấp nhận kết thúc hợp đồng mà không nhận tiền đền bù!”  

 

Đây là điều kiện!!  

 

“Cô thấy thế nào?”, Tôn Hàn hỏi Giang Hồi.  

 

“Được!”  

 

Giang Hồi thoải mái đồng ý ngay. Đã đi đến nước này rồi, mọi chuyện còn có thể tệ hơn sao?  

 

“Vậy được, tôi đưa Giang Hồi đi nhé. Tổng giám đốc Lưu cứ chờ tin tốt của tôi”.  

 

“Không thành vấn đề!”  

 

Có lợi ích, Lưu Khôn Viễn cũng nói chuyện khách sáo với Tôn Hàn hơn.  

 

Sau khi ra ngoài, Giang Hồi hít thật sâu một hơi không khí trong lành, đoạn cười gượng, “Lại làm phiền anh Tôn rồi!”  

 

Tôn Hàn cười ha ha, “Không phiền lắm đâu. Cô về nhà nghỉ ngơi chờ tin tức đi. Giúp ai thì giúp cho trót, nếu đã phụ trách lo chuyện của cô thì tôi không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, việc Tô Quyền bất chấp tất cả để đối phó cô như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt do tôi gây nên”.  

 

“Rốt cuộc anh đã làm gì Tô Quyền vậy?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK