Tôn Đào thái độ rất cứng rắn nhưng Liễu Phương Phương cũng không phải dạng vừa, chất vấn ngược lại Tôn Đào.
Tôn Đào tức đến nỗi run lẩy bẩy.
Tôn Hàn lúc này đang đứng bên cạnh cửa đã hiểu ra đôi phần. Tôn Đào này hẳn là trưởng nữ của nhà họ Tôn, cũng chính là chị cả. Lấy chồng không được hai năm đã ly hôn, đưa con trai về nhà đẻ sống.
Bên dưới Tôn Đào còn có một người em là Tôn Khải Thành, có biệt danh là đệ nhất công tử của Thượng Kinh, người chèn ép được cả Giang Lệ.
Quá bá đạo!
Nếu Tôn Khải Thành chịu ra mặt giúp Từ Tiểu Bân thì Trương Dương Phi dù có ngang ngược thế nào cũng phải cúi đầu.
Cả cái đất Thượng Kinh này, ngoại trừ những bậc tiền bối được xem là quái kiệt ra thì gần như không có ai trị nổi Tôn Khải Thành!
Có điều, nhìn thái độ của Trương Dương Phi có thể đoán ra Tôn Khải Thành chẳng buồn quan tâm đến đứa em trai thứ năm này!
"Võ mồm được đấy? Nếu để tôi chọn thì không bao giờ chọn cô làm em dâu tôi! Liễu Phương Phương, nghe tôi nói đây, nếu chuyện giống như hôm qua còn xảy ra nữa thì đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với Tiếu Bân!"
"Được thôi!", Liễu Phương Phương thản nhiên đáp, sau đó lại liếc nhìn Từ Tiểu Bân một cái rồi nói: "Nếu không còn việc gì khác thì tôi về trước đây".
"Cậu ta là ai?"
Lúc này Tôn Đào mới chú ý đến Tôn Hàn.
Không hay rồi!
Tôn Hàn thầm cảm thán, vốn anh định bụng nấp bên cánh cửa ở vị trí Từ Tiểu Bân không thể nhìn thấy, nói không chừng Từ Tiểu Bân sẽ không phát hiện ra.
Kết quả vẫn không trốn nổi.
"Anh ấy tên Tôn Hàn, còn về việc anh ấy là ai thì tôi không có trách nhiệm phải khai báo với chị nhỉ? Dù gì, giữa tôi và Từ Tiểu Bân chỉ là quan hệ liên hôn, cho dù là sau khi kết hôn thì anh ta sống đời anh ta, tôi sống đời tôi không liên quan đến nhau vẫn là tốt nhất!"
Câu này chẳng khác nào thừa nhận quan hệ không chính đáng giữa Liễu Phương Phương và Tôn Hàn.
Tôn Hàn!
Cái tên này đối với Tôn Đào thì chẳng có gì đặc biệt nhưng lại khiến Từ Tiểu Bân giật bắn mình. Cậu ta đang nằm trên giường thì bật dậy nhìn ra phía ngoài.
Hai anh em họ bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên mặt Từ Tiểu Bân trắng bệch.
"Liễu Phương Phương, cô được lắm! Còn cậu, cũng khá lắm!"
Tôn Đào thấy sắc mặt Từ Tiểu Bân vô cùng tệ hại thì chỉ cho rằng cậu ta đang tức đến phát điên, điều đó khiến người làm chị như cô ta cũng cảm thấy càng phẫn nộ.
"Tạm biệt".
Liễu Phương Phương không nói thêm lời nào, đưa Tôn Hàn rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi đó, Liễu Phương Phương dặn dò: "Đi, sang chỗ ông nội tôi".
Quả là công việc này khá bận!
Tôn Hàn hạn hán lời, có lẽ từ giờ phút này anh sẽ phải thường xuyên xuất hiện trước mặt người nhà họ Tôn.