Viên Thần Thường cũng không định bảo vệ Tiêu Nguyệt, vì làm thế sẽ phải đối mặt với vô số thế lực cực mạnh.
Bà ta không làm được.
Không có sức mà làm điều đó.
Cũng không thể làm vậy.
"Bọn họ đến rồi", Viên Thần Thường nói, trong ánh mắt lóe lên vô vàn cảm xúc, mà nhiều nhất chính là sự đáng tiếc.
Bọn họ ở đây chỉ mới là những thế lực đáng sợ gần Thiên Đường Ngục.
Họ cảm nhận được sự thay đổi của các vì sao nên biết thần thông kia.
Bèn sốt ruột, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Viên Thần Thường loáng thoáng nghe được sự ầm ĩ trong hư không.
"Tô Minh, vừa gặp đã phải xa nhau rồi", Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra nỗi tủi thân, tình yêu say đắm và sự kiên định.
Cô ta phải đi.
Không đi sẽ vạ lây cho Tô Minh.
Tiếp đó, cô ta sẽ trở thành kẻ địch của vô số thế lực hùng mạnh ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Người có thứ quý giá trong mình thường bị người khác dòm ngó.
Cô ta giống như một đứa trẻ cầm một thỏi vàng đứng rêu rao trên đường.
Mà kết quả thì ai cũng biết rồi đó.
Thế nhưng, cô ta không hối hận.
Cô ta không thi triển "Nhật Nguyệt Tinh Thần" thì sẽ không ngăn cản được Viên Thần Thường.
Viên Thần Thường sẽ giết Tô Minh - người đàn ông duy nhất mà mình yêu dù ở kiếp này hay kiếp sau!
Tiêu Nguyệt nói xong định thi triển thân pháp bỏ đi.
Rời khỏi Thiên Đường Ngục này.
Nhưng cô ta vừa thi triển thì chợt phát hiện mình bị người ta kéo lại.
Bàn tay nhỏ bé của cô ta bị Tô Minh nắm lấy.
"Tôi cho cô đi rồi à?", Tô Minh bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Tiêu Nguyệt run lên.
Nước mắt rơi như mưa.
Như là quay trở lại một năm kia.