Ma La Kiếm, xuất hiện.
Anh cầm Ma La Kiếm trong tay.
Đất trời chợt biến sắc.
Cả bầu trời như yên lặng.
Ngay cả Quan Hoàng cách đó không xa cũng giật mình, nhíu mày, vẻ mặt chợt thay đổi.
Ma La Kiếm vung lên, xẹt qua bầu trời.
Kế tiếp, vẻ tươi cười đầy khinh thường, đắc ý chợt đọng lại trên gương mặt Lâm Yển.
Sự sống điên cuồng trôi đi.
Rồi, phụt một tiếng, Lâm Yển chợt hóa thành cát bụi, chết dưới Ma La Kiếm.
Bởi vì thực lực và cảnh giới của Tô Minh đều đã tăng mạnh, nên giờ khi anh dùng Ma La Kiếm thì sức mạnh của nó cũng tăng lên rất nhiều.
Một nhát chém chết Lâm Yển là chuyện dễ như ăn cháo.
Huống chi, tự Lâm Yển muốn chết thôi, ai ngờ lại dám xông đến trước mặt mình. Do đó, ngay cả tốc độ và thân pháp là cách duy nhất để trốn thoát khỏi Ma La Kiếm cũng không còn thì trách ai.
Đó chẳng phải muốn chết thì là gì?
Bầu không khí xung quanh chợt đọng lại, dù Lâm Yển đã chết gần 1 phút.
Đến tận giờ, vẫn chưa có ai hoàn hồn lại từ trong sự chấn động ấy.
Yên tĩnh như chết.
Lại qua 1 phút.
Cuối cùng, Tô Minh nhìn về phía Quan Hoàng nói: "Tiền bối, ông coi nè, tôi đã tiễn ông Lâm đến từ thế giới Đại Thiên về trời rồi, chẳng phải sao?''
Ánh mắt Quan Hoàng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong mắt tràn ngập vẻ chấn động.
“Anh Tô Minh! Anh…!”, Quan Khuynh Thành nước mắt lưng tròng, vừa phấn khích vừa kích động. Cô ta rất muốn hét lên, không phải bởi vì Tô Minh lại lập kỳ tích mà vì Tô Minh sống rồi.
“Chàng trai! Cậu thật sự làm được rồi, có chút nằm ngoài dự liệu của tôi”, Quan Hoàng thản nhiên nói nhưng sau đó lại nói với giọng chế giễu: “Nhưng cậu làm được là nhờ vào bảo bối, đó là hai thanh kiếm”.
“Chẳng phải dùng được bảo vật cũng là bản lĩnh sao?”, Tô Minh chau mày, nói.
Sao bảo vật không đi theo người khác?