Đây là giọng nói của người đàn ông béo ú, giọng nói vang như sấm rất chói tai.
Người này chắc là thể tu. Hai cánh tay để lộ trong không khí chứa đựng sức mạnh uy lực.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ da thịt trên cánh tay thì dường như còn phát ra thần vận màu bạc, trông như làn da màu đồng.
“Hắn ta chính là nhị đệ tử của Đại Các chủ, tên là Lôi Sùng. Đừng thấy hắn ta chỉ ở cảnh giới Hồng Thiên tầng chín, nhưng sức chiến đấu thực tế thì còn mạnh hơn cả tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng bốn đấy. Hắn ta trời sinh thần lực, lại được Đại Các chủ dốc sức đào tạo, cũng có thể được xếp đầu trong top thanh niên của Chúng Sinh các đấy”, Ngô Lũng lại nhỏ giọng giải thích cho Tô Minh.
Tô Minh thấy hứng thú nên nhìn Lôi Sùng một cái, sau đó lại nhìn bình rượu lớn ở trên bàn. Bình rượu bán trong suốt, màu của rượu hơi ngả vàng, còn có tửu khí tản ra nữa.
Rượu thì ngon nhưng đồ ăn thì chả ra sao. Cả bàn ăn lớn mà chỉ bày lên mấy món quen thuộc.
Tất nhiên, mấy món này đều là một số món thịt nướng của những thần thú và hồn thú đỉnh cấp, mà còn rất thơm nữa.
Ngoài ra, trước mặt mỗi người đều đặt một chén rượu và một đôi đũa.
Còn lại là không có gì nữa.
Nếu không phải vì mấy món ăn, rượu, đũa, chén rượu đơn giản này thì Tô Minh còn tưởng đây là buổi họp chứ không phải là bữa tiệc.
“Tô Minh! Chúng ta… Chúng ta tự phạt ba ly sao?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng hỏi, tất cả cô ta đều nghe theo Tô Minh.
Tô Minh nhìn Ngô Lũng một cái.
“Nhất định đừng tự phạt ba ly, sẽ chết người đấy. Rượu này có tên là rượu Tiên Mộng, ý là kể cả thần tiên uống vào thì cũng sẽ ngủ mơ luôn, lợi hại lắm đấy. Đừng nói là ba ly, nếu thực lực không đủ mạnh thì chỉ cần một ly cũng say chết đi rồi. Khéo mấy năm không tỉnh nổi ý chứ”, Ngô Lũng sốt sắng nói.
“Tôi có đến muộn hay không thì cũng không liên quan đến anh. Ngoài ra, kể cả đến muộn thì chúng tôi có tự phạt ba ly hay không là quyền của chúng tôi. Tất nhiên, nếu anh muốn nhìn tôi uống rượu thì cũng không phải không được. Thậm chí tôi uống thay cô ấy, một lần uống hết 6 ly cũng được nhưng điều kiện là…”, khóe miệng Tô Minh toát lên nụ cười bỡn cợt, anh ngẩng đầu nhìn Lôi Sùng, nói.
Lời nói vừa dứt thì…
300 người có mặt ở đây đều sáng mắt lên.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ kinh ngạc và bỡn cợt, có cả vẻ chế giễu và vui khi người khác gặp nạn.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy, Tô Minh chưa biết sự lợi hại của rượu Tiên Mộng rồi.
“Điều kiện là gì?”, Lôi Sùng nhìn Tô Minh, giọng nói lớn hơn, dường như tiếng sấm nổ rền bên tai. Hắn ta có thể cảm nhận được vẻ bỡn cợt và chế giễu trong ánh mắt của Tô Minh nên tất nhiên là phẫn nộ rồi. Một con kiến không phải ở cảnh giới Hồng Minh mà dám hỗn xược như vậy? Ai cho hắn dũng khí đó? Lão Diễm sao? Mặc dù lão Diễm mạnh nhưng là lão tiền bối, ông ta chưa bao giờ cậy thế bắt nạt người khác, vậy thì con kiến 10000 tuổi này chắc muốn chết rồi?
“Điều kiện là anh uống rượu với tôi. Chứ một người uống thì chán chết?”, nụ cười của Tô Minh càng rõ hơn: “Tất nhiên! Tôi cũng nghe nói đến sự lợi hại của rượu này rồi. Nếu anh sợ thì tôi có thể nhường. Tôi uống 6 ly, còn anh uống 3 ly thôi. Có dám không?”
“Vớ vẩn! Ông đây sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ ông đây còn không uống thắng con kiến này. Nào nào, anh uống một ly rồi tôi uống một ly, ai cần anh nhường? Nếu anh có thể uống được 6 ly thì ông đây một hơi có thể uống được 20 ly”, Lôi Sùng là người nóng tính, lập tức cầm chén rượu trước mặt rồi hét lớn. Giọng nói khủng khiếp vang vọng khắp đại điện, hồi lâu không hết.