Thỏ trắng có vẻ nổi giận rồi, giọng lớn đến mức khiến cả băng cung đều như rung lắc như thể sắp nứt vỡ.
“Ta chỉ nói sự thật, tin hay không thì tùy!”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Hơn nữa rõ ràng ngươi tin rồi đấy thôi, chỉ là nhất thời hơi ngỡ ngàng, nếu không, dựa vào thực lực của ngươi, dù có bị đóng băng, muốn giết ta cũng là chuyện đơn giản. Cơn giận lúc này của ngươi chỉ là đang muốn dọa sợ ta thôi, hi vọng ta sẽ nói sự thật, nhưng những gì ta nói đều là thật mà, ta là người đàn ông của Thiên Nữ”.
Thỏ trắng lại rơi vào im lặng.
Đúng thế, Tô Minh nói rất đúng, nó tin rồi!
“Thiên phú có thể kiểm nghiệm, nhưng về thực lực, dù anh có mạnh gấp mười ngàn lần nữa cũng không xứng với chủ nhân!”, thỏ trắng căng thẳng hỏi.
“Xứng hay không không phải do ngươi quyết định, huống gì ta cũng mới mười ngàn tuổi, vừa trẻ vừa xuất sắc, không phải sao?”, Tô Minh cười nói: “Hơn nữa, đôi khi tình yêu và thực lực cũng không phải là liên quan tuyệt đối với nhau”.
“Tình yêu và thực lực quả thật không có mối quan hệ tuyệt đối, nhưng chủ nhân của tôi khá đặc biệt, nếu anh là người đàn ông của chủ nhân mà lại không có thực lực mạnh thì anh sẽ chết, chết rất thảm đó”. Thỏ trắng hừ một tiếng: “Chủ nhân tôi rất đặc biệt”.
“Rất đặc biệt? Có ý gì?”, Tô Minh rất muốn biết tất cả thông tin về Thiên Nữ. Con thỏ trắng này có lẽ là thú cưng của Thiên Nữ, nếu không nó cũng không thể đoán được mối liên hệ giữa mình và Thiên Nữ khi chỉ mới liếc một cái. Nếu đối phương là vật cưng của Thiên Nữ thì chắc rất hiểu về cô.
Bây giờ Tô Minh không dám đảm bảo mình đã có thể đến nền văn minh cấp chín tìm Thiên Nữ, nhưng dù đối mặt trực tiếp với nền văn minh cấp tám, anh cũng rất có tự tin, thế thì anh còn cách nền văn minh cấp chín không xa nữa.
Cũng nên tìm hiểu chút chuyện của Thiên Nữ để sau này lên kế hoạch giải cứu cô.
Nói thật thì mấy năm nay không có Thiên Nữ ở bên cạnh, Tô Minh cảm thấy rất cô đơn.
Từ khoảng thời gian tự ti yếu ớt rồi từng bước vực dậy, ngày tháng khó khăn, gian khổ đó đều có Thiên Nữ ở cạnh quan tâm. Phải nói là trên thế gian này, người mà anh tin tưởng tuyệt đối chắc chắn là Thiên Nữ.
Từ tận sâu đáy lòng, có nằm mơ Tô Minh cũng muốn sớm ngày gặp lại Thiên Nữ, nhất là khi biết được cô đang phải chịu nỗi đau thần hồn bị thiêu đốt từng giờ từng phút, anh càng gấp gáp hơn.
“Anh có biết thân phận của chủ nhân tôi không?”, trong đôi mắt đỏ của thỏ trắng hiện lên tia phức tạp, tràn đầy sự kính phục và đau lòng, cũng có sự day dứt.
“Ta chỉ biết cô ấy đến từ nền văn minh cấp chín”, Tô Minh nói thật.
“Xem ra chủ nhân rất yêu anh, không muốn để anh biết quá nhiều, cô ấy đang bảo vệ anh!”. Thỏ trắng khẽ thở dài: “Chủ nhân chính là chủ nền văn minh Tạo Hóa”.
Người đứng đầu nền văn minh Tạo Hóa?
Tô Minh thầm ghi nhớ trong lòng.
Đây là một thông tin rất quan trọng.
“Nền văn minh Tạo Hóa không chỉ là nền văn minh cấp chín, ở chư thiên vạn giới này có vô số nền văn minh, cho dù là cấp chín thì cũng có không ít, nhưng nền văn minh Tạo Hóa chính là một trong bốn nền văn minh mạnh nhất thuộc nền văn minh cấp chín. Ba nền văn minh còn lại, một là văn minh Thời Gian, một là văn minh Không Gian, một là văn minh Luân Hồi”. Thỏ trắng chậm rãi nói: “Quy luật của Tạo Hóa, pháp nguyên Tạo Hóa, ở bất kỳ một góc độ nào của chư thiên vạn giới thì chúng đều bắt nguồn từ văn minh Tạo Hóa, nói một cách chính xác thì ngọn nguồn đều từ người đứng đầu Tạo Hóa, cũng chính là chủ nhân của tôi, tức là Thiên Nữ Tạo Hóa”.
Tô Minh im lặng lắng nghe, cảm thấy rất chấn động, lai lịch của Thiên Nữ khủng đến thế sao? Là khởi nguồn của quy luật Tạo Hóa trong “Tứ đại pháp” nhất thế gian?