“Bố, hay là chặt vài cái đầu treo trước cửa của nhà họ Diệp, cũng để doạ những gia tộc khác của Đế Thành”, đúng vào lúc này, Công Tôn Thần đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Công Tôn Thần.
Khẽ kinh hãi.
Đến Công Tôn Thần cũng hơi nhíu mày, nhà họ Diệp đã đến nước này rồi!!!
Bị huỷ diệt rồi.
Còn muốn làm ra những hành động mất hết nhân tính như vậy sao?
“Ngoài ra, còn có một nguyên nhân, bố, chú Nguỵ, chú Cơ, cháu nghĩ thế này, nhà họ Diệp mặc dù đã bị tiêu diệt rồi, nhưng trên thực tế, trước đây sau khi Tô Minh bị Phiêu Diểu Tông nhốt trong tháp Bát Môn Quang, lúc đó có một số con cháu dòng chính và gia tộc liên minh của nhà họ Diệp đã thoát ly khỏi nhà họ Diệp, những người này mặc dù nói rõ là không còn quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa, nhưng sâu trong lòng thì sao?”
“Sâu trong lòng, đám người đã từng phản bội lại nhà họ Diệp kia sẽ càng không có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Diệp nữa”, Công Tôn Hạ nói.
“Không không không, bố, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, nói cho cùng đám người phản bội nhà họ Diệp kia cũng đã từng là con cháu dòng chính hoặc liên minh của nhà họ Diệp, có mối quan hệ máu mủ. Chẳng may có vài người nào đó muốn trả thù, âm thầm ra tay với mấy nhà chúng ta thì cũng là mối nguy hiểm tiềm tàng. Càng thậm chí, chẳng may trong một vài người muốn trả thù đó có thiên phú Võ đạo khủng khiếp, mười năm, hai mươi năm sau lại trở thành một Tô Minh khác thì phiền phức rồi”.
Giọng Công Tôn Thần nghiêm túc như thể một trí giả: “Cho nên, chúng ta cắt vài cái đầu người của con cháu dòng chính nhà họ Diệp xuống, treo ở trước cửa nhà bọn họ, coi như câu cá, chỉ cần có thể câu được người nào thì giết chết người đó để trừ hậu hoạn không phải sẽ tốt hơn sao, cũng chẳng phí sức”.
“Cái này…”, Công Tôn Hạ hay Nguỵ Chấn Phong, hay là Cơ Thương Hải cũng vậy, bọn họ hầu như đã bị thuyết phục.
Do dự một lát, cuối cùng Công Tôn Hạ vỗ bàn: “Được, thế chì chặt tám mười cái đầu của những người quan trọng treo trước cửa trang viên nhà họ Diệp đi!!!”
Công Tôn Thần cười đắc ý: “Giao cho con đi”.
Rất nhanh, phần lớn người của ba nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Nguỵ đều đã rời đi.
Công Tôn Thần và một số người ở lại.
Công Tôn Thần lạnh mặt quát: “Cắt đầu của Diệp Phù xuống cho tôi! Còn có đầu của Diệp Lâm! Đầu của Diệp Quần! còn có…”.
Bên dưới độ sâu ngàn mét của Tây Lâm Sát trận, Tô Minh đang nhìn chằm chằm vào Ma La Kiếm trên tay mình.
“Vật báu như này, tiếc rằng hiện giờ mình quá yếu, yếu đến nỗi không thể dùng nổi”, Tô Minh lẩm bẩm với giọng nuối tiếc.
“Nhưng mình tin, chắc chắn sẽ có một ngày thực lực của mình sẽ tăng lên đến mức có thể dùng được kiếm này. Sau đó sẽ mở được các đường đi phía bắc và phía đông”, Tô Minh đi ra khỏi đường đi phía tây, càng lúc càng mong đợi.
Có được thu hoạch từ con đường bên cánh cửa phía tây và phía nam, có thể đoán được lối đi phía bắc và phía đông chắc chắn không đơn giản.