Vô cùng cổ xưa, vừa ảo vừa thật.
Nó giống như dòng sông dài ở thời viễn cổ trấn áp về phía Côn Thương. Nói một cách chính xác là trấn áp về phía tháp Tù Thần đang bao trùm xung quanh Côn Thương.
Lúc đó, Côn Thương suýt nữa ngạt thở.
Sắc mặt hắn trở nên điên cuồng, cổ họng khàn khàn quát lớn: “Anh… Anh… Thần bia này của anh… Không phải là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm mà là bán bộ Hỗn Độn chí bảo?”
Giọng nói Côn Thương đanh thép, dường như sắp phát điên.
Đó là sự kinh ngạc, đố kỵ, không dám tin, như đang nằm mơ…
Ban nãy hắn vẫn còn đắc ý, yên tâm, kiêu ngạo, nhưng dường như giờ đây mọi thứ đều tan vỡ.
Thoạt nhìn dường như Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm và bán bộ Hỗn Độ chí bảo không khác nhau là mấy nhưng trên thực tế thì khác nhau một trời một vực.
Bán bộ Hỗn Độ chí bảo thì cũng gần chạm đến ngưỡng Hỗn Độ chí bảo rồi. Chạm một tí thì cũng đủ để trấn áp rồi.
Lúc này, tất cả mọi người ở trên sân thủy tinh đều đứng cả dậy.
Đạm Đài Vô Tình, Nhị Phó Điện Chủ, ông lão Côn U hay Trần Ngu Lễ đều nhìn với ánh mắt run rẩy. Họ đều đờ đẫn cả người ra.
Họ chỉ từng nghe qua về bán bộ Hỗn Độ chí bảo.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu đập lên trên tháp Tù Thần.
Nhất thời, thành Hoang Thần như vỡ tan.
Hư không xung quanh phạm vi gần đều hóa thành hư vô.
Ánh sáng hỗn độn cũng bay lên vị trí xa.
Mặt trăng cũng mờ nhạt, vì sao cũng lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cảm thấy thế giới như bước vào ngày tận thế.
Âm thanh lớn đến nỗi không thể lớn hơn, nếu không thì chỉ chút sóng âm cũng có thể nhấn chìm tất cả những người ở đây rồi.
Dưới những ánh mắt chăm chú quan sát, tháp Tù Thần bị nghiền nát.
Đúng vậy!
Nó đã bị nghiền nát như thế.
Nó bị nghiền thành đá đại đạo mờ ảo.
Nó bị nghiền thành những ký tự tan nát của tộc Vu.
Sau đó, bia Huyền Diệu toát ra ánh sáng thần bí bao trùm lấy những mảnh vỡ vụn của tháp Tù Thần, sau đó nhẹ nhàng nuốt trọn những mảnh vỡ của tháp Tù Thần đó.