Người khác có thể không biết nhưng cô ta là cháu gái nên chắc chắn từng nhìn thấy ông nội mình thường mang trên người miếng ngọc bội y hệt lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn.
Lữ Thanh Thanh nhìn kỹ Diệp Mộ Cẩn, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào cô gái này nói là thật?”
Cô ta có chút do dự, không biết có nên nói với ông nội không?
Nhưng nỗi do dự này rất nhanh đã bị cô ta dập tắt.
Trước tiên chưa nói đến việc cô ta ghét và ghen tỵ với nhan sắc này. Mà ngay cả không ghét thì đứng dưới góc độ của ông nội thì cũng không thể thừa nhận lệnh bài này. Nếu không thì có khác nào thừa nhận sự thật như cô gái kia nói là ông nội cô ta từng cứu ông nội mình. Như vậy chẳng khác nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông nội.
Ở Huyền Thanh Tông và cả Huyền Linh Sơn, ông nội gần như được coi là vô địch, làm sao có thể vì một cô gái lạ lẫm mà làm tổn hại đến hình tượng được?
Ngoài ra, vừa nhìn là đã biết cô gái này đến có việc cần nhờ ông nội mình, chắc chắn đến 90% là làm phiền ông nội. Nếu đã không phải là chuyện tốt thì càng không thể đồng ý.
Vì vậy, Lữ Thanh Thanh ôm miệng, cười nói: “Khì khì! Tấm lệnh bài không biết lấy ở đâu mà cũng được gọi là tín vật ư? Có cần ngây thơ đến mức đó không? Không phải cô nhặt bừa một viên đá trên đường rồi nói đó là tín vật đấy chứ?”
Diệp Mộ Cẩn như muốn mắng người. Ban nãy cô ta có để ý thấy sắc mặt biến đổi của Lữ Thanh Thanh khi nhìn thấy lệnh bài này, rõ ràng là đối phương nhận ra nhưng sao lại không thừa nhận?
Diệp Mộ Cẩn cắn răng, cảm thấy vô cùng uất ức, phẫn nộ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Sao? Không lừa được người nên định ra tay sao? Cho cô 10 lá gan thì cô có dám không? Vô dụng!”, Lữ Thanh Thanh lập tức thấy phẫn nộ, trừng mắt nhìn lại Diệp Mộ Cẩn rồi quát lớn.
Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, cố đè nén lửa giận và tủi nhục, kiên cường nói: “Cô Lữ! Tôi không biết tôi đắc tội gì với cô, nếu tôi làm gì sai thì tôi… Tôi xin lỗi! Chỉ mong cô ‘đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân’, đừng làm khó một người như tôi. Cảm ơn cô”.
Rõ ràng Diệp Mộ Cẩn tức phát điên, tức đến nỗi muốn mắng người nhưng cô ta vẫn rất lý trí.
Cô ta cố kìm nén, thậm chí còn khom người thật sâu nói năng nhẹ nhàng.
Hiện giờ phải chịu bao nhiêu uất ức cũng được, chỉ cần có thể gặp được Lữ Chân Tuân.
“Cũng biết nhẫn nhịn đấy!”, Lữ Thanh Thanh thầm nghĩ, trên mặt toát lên vẻ tàn nhẫn.
Sau đó, trên mặt Lữ Thanh Thanh toát lên vẻ do dự, nói: “Cô Diệp! Xem ra cô cũng biết nhẫn nhịn và có thành ý đấy, tôi bị cô làm cho dao động rồi. Nói thật, mặc dù tôi vẫn cảm thấy lời cô nói không chắc chắn lắm nhưng tôi vẫn quyết định đi nói với ông nội giúp cô, nhưng…”.
“Nhưng gì cơ?”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, hỏi lại.