Không nói bất cứ lời nào thừa thãi.
Tô Minh rút kiếm ra, đi kèm trong đó là 100 nghìn kg sức mạnh cộng với tám phần kiếm ý cấp Nhập vi cùng chiêu thứ nhất Tuyệt mệnh Phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.
Đây là chiêu thức tấn công mạnh nhất mà Tô Minh có thể đưa ra được lúc này.
Vừa mới bắt đầu đã là chiêu thức mạnh nhất.
Bởi vì, anh biết, nếu như bây giờ mà còn lưu tình thì người phải chết chính là mình…
Bóng kiếm tạo thành một luồng ánh sáng sắc lạnh đến nhức mắt, ba màu tím, đỏ máu, bạc giao thoa với nhau loé lên rồi biến mất vào trong không khí.
Thầm lặng không một tiếng động, nhưng lại như phép dịch chuyển không gian, chém đứt không gian và thời gian, tiến thẳng tới trước người Cao Thanh Kiếm.
Không gian phía trước người Cao Thanh Kiếm vỡ vụn, âm thanh như tan vào trong hư vô.
“Không tệ”, xong Cao Thanh Kiếm lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, chỉ có một chút ngạc nhiên và tán thưởng, nhấc tay lên, bàn tay nhìn có vẻ rất bình thường chỉ khác là có nhiều vết chai hơn, tuỳ ý chạm vào không khí trước mặt.
Bỗng nhiên, trong không gian xuất hiện một làn sóng giống như hình mạng nhện lan toả dần ra, hình thành nên lớp màng sóng lăn tăn chặn trước mặt.
Mà quầng sáng từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã bị chặn lại ngay trước làn sóng đó.
“Cái gì?”, Tô Minh khẽ nín thở, trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Anh đã cảm thấy mình không phải là đối thủ của đối phương.
Nhưng chưa từng ngờ, khoảng cách lại chênh lệch đến như vậy.
Đúng vào lúc Tô Minh cực kỳ bàng hoàng này!
Rắc rắc rắc…
Nứt gãy.
Ảo ảnh từ lưỡi kiếm kia của Tô Minh đã gãy vụn…
“Kiếm ý lĩnh ngộ khá đủ, nhưng không đủ tinh chuẩn”.
“Sức mạnh đủ lớn, nhưng chưa dùng vào điểm mấu chốt”.
Cao Thanh Kiếm cất lời.
Trong lúc nói chuyện, ông ta đánh một chưởng vào trong không khí.
Sau đó, Tô Minh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát!!!
Toàn thân run lên.
Trước mắt giống như có một ngọn núi lớn đang nổ tung rồi văng về phía mình.