“Lần này thì đủ rồi chứ?”, Thẩm Dật nhướn mày đi hai bước về phía Tô Minh rồi đứng trước mặt Tô Minh vỗ vai anh, khẽ nói vào tai anh: “Người anh em! Đừng thấy không cam tâm! Đúng, cậu đánh được Huyền Thanh Tông nhưng giờ tôi đến chiếm thì đúng là ức hiếp người quá đáng. Nhưng trong thế giới võ đạo này, chẳng phải luôn là cá lớn nuốt cá bé sao? Cậu yếu thì tôi bắt nạt cậu, đó là lẽ đương nhiên rồi, đúng không?”
Thẩm Dật vừa nói xong thì Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh giơ tay lên rồi nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ Thẩm Dật.
“Tôi yếu ư? Tôi không nghĩ thế”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Dật, khẽ nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bị nắm chặt cổ nhưng Thẩm Dật chỉ thu lại ánh mắt hung hãn, sau đó điều khiến người khác vô cùng sửng sốt là hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí còn không giãy dụa.
Thẩm Dật quan sát Tô Minh một mình trấn áp Huyền Thanh Tông nên tất nhiên biết thực lực của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào.
Mặc dù hắn tự nhận mình là thiên tài nhưng cũng phải thừa nhận mình không phải là đối thủ của Tô Minh. Vì vậy lúc này bị mất quyền chủ động, bị Tô Minh xiết chặt cổ, hắn có giãy dụa thì cũng vô ích.
“Người anh em! Tôi thừa nhận là cậu có thể giết được tôi nhưng sau khi giết rồi thì sao? Đám ông Tân đều có mặt ở đây thì cậu có thể sống sót không? Đây là còn chưa nói tôi vẫn còn một người bảo vệ nữa. Chắc chắn cậu cũng cảm nhận được sự tồn tại của người đó chứ?”, Thẩm Dật cười rồi nhìn Tô Minh nói với giọng nghiêm túc.
Nhưng Tô Minh chỉ trầm mặc.
Đám ông Tân ở bên cạnh cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, dường như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Cậu trẻ tuổi như vậy, lại còn có thiên phú võ đạo, đúng là trăm năm hiếm thấy. Nếu như hôm nay thật sự phải chết ở đây thì chắc chắn cậu sẽ không cam tâm đúng không? Nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện liên quan đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông thôi. Bảo vật có quý đến đâu thì làm gì quan trọng bằng mạng sống?”, Thẩm Dật lại nói, càng nói càng tự tin.
Hắn còn lộ ra vẻ đắc ý đầy bỡn cợt.
Hắn rất thích cảm giác được bắt nạt người khác, rất thích kiểu nắm trọn quyền kiểm soát. Rõ ràng cậu muốn giết tôi nhưng đành phải từ bỏ, thậm chí còn phải đến xin lỗi tôi.
Đây rõ ràng là kiểu nắm đại cục và đùa giỡn lòng người?
“Tô Minh! Đừng kích động!”, cách đó không xa vang lên giọng nói sốt sắng của Tiêu Nhược Dư.
“Hoặc là cút đi, hoặc là chết, anh chọn cái nào?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.
Lời nói vừa dứt thì Thẩm Dật có chút kinh ngạc.
Hắn tưởng rằng Tô Minh sẽ biết sợ mà buông mình ra, nhưng hắn đâu ngờ…
Hắn chau mày, cuối cùng cũng thấy căng thẳng nhưng cũng chỉ một lát thôi. Hắn vẫn tin là Tô Minh không dám làm gì mình.
Trừ khi Tô Minh thật sự muốn tự sát?
“Người anh em! Cứng quá thì gãy đấy!”, Thẩm Dật nói.
Hắn vẫn không tin Tô Minh lại dám giết mình.