Dòng chân khí bạo ngược trong cơ thể kia mãnh liệt tràn vào huyệt Thiên Vị.
Ngay khi Thiên Vị được khai thông, cơ thể Tô Minh trong nháy mắt lóe lên một vầng sáng đỏ rực, tia sáng đó nhu động mù mịt, tạo cho người ta một cảm giác xao động khó nói thành lời.
Qua một hồi, ánh sáng đỏ đó chậm rãi biến mất, sắc mặt của Tô Minh cũng bình thản trở lại, khí chất cả người càng thêm trầm ổn, nhìn bề ngoài chỉ như một thanh niên đại học.
Anh mở mắt, đôi mắt sâu hút như vực thẳm, sâu xa mênh mang và tràn ngập tự tin.
“Cảnh giới Thiên Vị đúng là khác biệt, là sự thay đổi về chất”, khóe miệng Tô Minh vẽ lên một nụ cười vô cùng hưng phấn, anh cảm giác được trong cơ thể đang trào dâng một luồng chân khí cuồn cuộn, trong lòng có cảm giác nắm giữ tất cả trong tay.
Nếu như nói ở cảnh giới tụ khí, chân khí trong cơ thể là những khe suối nhỏ.
Cảnh giới tông sư là một dòng sông lớn.
Thì hiện tại chân khí của cảnh giới Thiên Vị lại giống như một biển cả mênh mông.
Tô Minh khẽ vận chuyển, luồng chân khí khủng bố liền rót ngập cánh tay.
“Dường như cùng với sự đột phá cảnh giới, thì tòa bảo tàng huyết mạch trong cơ thể mình kia lại được khai quật ra một chút”, chẳng mấy chốc, Tô Minh phát hiện ra điều dị thường, hai mắt sáng ngời.
Anh tra xét cẩn thận.
Sức mạnh cơ bắp của bản thân vậy mà tăng thẳng từ 5000 kg lên 10000 kg.
Tăng gấp đôi.
Những thứ khác, cường độ cơ thể, lực phòng ngự, tinh lực… cũng tăng gấp đôi.
Ngay cả thị giác, thính giác,… cũng gấp đôi.
“Thật là khoa trương”, khóe miệng Tô Minh khẽ giật giật, đúng là quá biến thái rồi.
Rốt cuộc dị bảo dưới đáy linh tuyền dung hòa với bản thân là gì?!!!
Cũng quá hùng mạnh rồi, mạnh tới mức khiến người ta phải lo lắng không yên.
“Cho dù thế nào cũng là một chuyện tốt”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Nếu đã như vậy thì lực chiến đấu hiện tại của mình so với trước đây phải tăng lên khoảng năm, thậm chí tám lần chăng?”
Anh vốn thăng cấp từ bán bộ Thiên Vị lên Thiên Vị, lại vì bảo tàng huyết mạch mà mọi phương diện đều tăng lên gấp đôi, cộng lại sẽ được phản ánh qua lực chiến đấu, thực sự đã tăng lên từ năm đến tám lần.
“Nếu bản thân hiện tại đối đầu với tên Thẩm chó hoang kia, có lẽ chỉ cần một quyền liền có thể thổi bay hắn đi?”, Tô Minh cười ngây ngô.
Đi đến cửa sổ.
Anh phóng mắt nhìn ra ngoài.
Trong đêm tối, tầm nhìn của anh cũng tốt lên rất nhiều, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn xa hàng trăm mét.
Thậm chí ngay cả âm thanh trong khu rừng bên ngoài trang viên của nhà họ Diệp cũng có thể nghe được.
Cùng lúc đó.
Ma Thành, nhà họ Thẩm.