“Trải qua một màn sinh tử, lại kích hoạt được một phần lớn kho tàng huyết mạch rồi, vì vậy…”, Tô Minh nghĩ trong lòng.
Mỗi lần thực lực gia tăng thì vĩnh viễn đều xuất phát từ kho tàng huyết mạch.
“Trước mặt, toàn bộ cấp độ kho tàng huyết mạch mà mình nắm giữ hình như đã đạt đến khoảng năm mươi phần trăm rồi!”
Đây là chuyện mà trước đây cũng không dám tưởng tượng đến.
Chỉ có thể nói, trải qua một trận sinh tử, phá cũ xây mới.
“Tô Minh, anh…”. Lúc này Tô Minh đang chìm trong suy nghĩ, vì thực lực mình gia tăng mà vui mừng, anh chợt ngơ ngác, những người khác lại càng sửng sốt, đều hoá đá cả, họ như nhìn thấy quỷ vậy, Tần Khả Ngọc ở bên cạnh gần như cũng không đứng vững, cũng may đã được Tô Minh nắm tay, nửa thân thể dựa vào người Tô Minh, lúc này, sau cảm giác kinh ngạc tột cùng thì sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ngôn ngữ cũng không thể nào diễn tả được cảm xúc của cô ta, kích động, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, may mắn,… Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn.
Sau đó.
Tô Minh định thần lại, nhìn sang Tần Chấn Hoằng.
“Không gian trói buộc!”
Lại là bốn chữ.
Bỗng nhiên.
Tần Chấn Hoằng chỉ cảm thấy bản thân như bị kéo vào không gian một thế giới khác.
Hơn nữa, không gian thế giới này lại vô cùng đáng sợ, mỗi một phân tử không gian giống như ngưng tụ cả hàng trăm triệu sức lực. Theo bản năng ông ta muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện, không giãy giụa được, tựa như một người bình thường bị một ngọn núi lớn đè ép, bị chà đạp, ông ta sử dụng pháp tắc không gian các thứ nhưng đều không dùng được, thậm chí, ông ta muốn gào thét, muốn quát lên nhưng cũng không làm được, hơn nữa, máu huyết ông ta cũng đều bị không gian đè ép đến mức dừng lại, xương cốt trong người cũng bị vỡ nát từng chút một.
Những người khác nhìn sang, Tần Chấn Hoằng lúc này máu tươi đầy mình, máu tươi từ trong lỗ chân lông tràn ra từng chút một.
Rất tàn nhẫn.
Khí tức của Tần Chấn Hoằng cũng suy yếu dần.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, cùng đường của Tần Chấn Hoằng.
Quản gia và gia chủ trong mắt người nhà họ Tần giống như Ma Thần, nhưng dường như đã biến thành con kiến nhỏ bé tầm thường.
“Vậy, Tần gia chủ còn muốn đuổi tôi đi sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
Trái lại, anh không lập tức giết chết Tần Chấn Hoằng.
Bởi vì, Tần Chấn Hoằng vẫn còn có tác dụng.
Dựa theo lời của lão rùa già, Ma giới cũng có đồ tốt, nếu biết lợi dụng thì sẽ giúp thực lực bản thân tăng lên thêm ở Ma Giới.
Mà Tần Chấn Hoằng cũng được xem là nhân vật cao thủ của Ma giới Hàn Uyên, thích hợp giữ lại để làm con đường rút lui của mình, hoặc dò hỏi tin tức gì đó.
Đương nhiên, quan trọng hơn là…
“Tần gia chủ, bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đích thân đi tìm Đà Sơn Ma, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi muốn giết ông ta, lại còn cướp lấy cô gái đã sắp đặt cho ông ta nữa, chắc chắn ông ta sẽ đến gặp tôi!”, Tô Minh lại nói. Đương nhiên Đà Sơn Ma phải chết, một ngày Đà Sơn Ma không chết thì Tần Khả Ngọc lại thêm một ngày phải lo lắng sợ hãi.
Tô Minh nói xong.
Thu lại pháp diễn không gian.
“Ầm…”. Tần Chấn Hoằng ngã dưới đất, toàn thân đầy máu, hít thở từng ngụm lớn, giống như người sắp chết đuối, cả người run rẩy như bị sét đánh, vô cùng sợ hãi Tô Minh, Tần Chấn Hoằng gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi, sẽ đi ngay…”
Giọng nói ông ta khàn khàn, không hề oán hận mà chỉ có sợ hãi cùng cực.
Vừa nãy, ngay lúc cận kề cái chết, ông ta mới biết được sống là tốt đẹp thế nào.
Tâm thái và tâm thần võ đạo của ông ta đều sụp đổ.
Không dám oán hận, lại càng không dãm nghĩ đến báo thù gì đó.
Chỉ muốn sống sốt.
Nhưng, ngay sau đó, Tần Chấn Hoằng nghĩ đến gì đó, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Tô… Tô… Tô, hai ngày nay ở bốn thành Nam Vực có hội ma triều, được tổ chức ở biển Cửu Ma, có lẽ Đà Sơn Ma đang tham gia hội ma triều, nếu bây giờ tôi đi tìm Đà Sơn Ma…”