Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau khi ngồi xuống, Quan Khuynh Thành kẹp chặt dây đàn ở ngón trỏ và ngón giữa, một tay trắng nõn còn lại thì gõ lên chén trà.   

 

Đám Gia Cát Dịch, Giang Tiễn, Vân Thụy và Vân Thượng Phong đều căng thẳng không dám thở mạnh. Họ sợ mình sẽ làm kinh động đến Quan Khuynh Thành.   

 

Không có ai có thể nhìn thấy biểu cảm dưới khăn che mặt của cô ta nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc của Quan Khuynh Thành có sự thay đổi, thậm chí là chau mày.   

 

Xem ra bệnh tình của Vân Thanh Thanh nhà họ Vân không dễ chữa trị.   

 

Một lúc sau…  

 

Quan Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thượng Phong nói: “Cô Vân cứ cách một thời gian lại đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa lúc ngất đi thì khí tức nóng và lạnh lại thay đổi đúng không?”  

 

“Đúng vậy!”, Vân Thượng Phong gật đầu.   

 

Quan Khuynh Thành nói tiếp: “Mỗi lần ngất đi thì kinh mạch trên cánh tay sẽ co rút, dường như huyết mạch muốn nhảy ra khỏi cơ thể, đúng không?”  

 

“Đúng thế!”, Vân Thượng Phong có chút kích động. Bởi vì những triệu chứng này không mấy ai biết, vậy thì Quan Khuynh Thành càng không thể biết được. Nhưng cô ta chỉ khám qua sợi dây mà đã có thể nói đúng như vậy, đúng là thần y.   

 

Danh xưng ‘Quan thần y’ cũng không phải là gọi không.   

 

“Sau mỗi lần ngất đi, lúc tỉnh lại thì thực lực võ đạo của cô Vân sẽ tăng lên rất nhiều, đúng không?”  

 

“Đúng ạ!”, trên khuôn mặt kích động của Vân Thượng Phong đều là mồ hôi, thậm chí sau khi Quan Khuynh Thành hỏi liền ba câu thì ông ta quỳ sụp xuống, nói: “Cầu xin Quan thần y cứu Thanh Thanh với, nhà họ Vân nguyện làm trâu ngựa cho cô”.   

 

Nhưng Quan Khuynh Thành không để ý mà nhìn về phía Vũ Bất Bại.   

 

“Nhóc con! Có gì thì nói thẳng đi!”, Vũ Bất Bại đột nhiên có dự cảm không lành.   

 

“Đế huyết thức tỉnh!”, Quan Khuynh Thành chỉ nói ra bốn chữ.   

 

Vũ Bất Bại thấy run rẩy, lập tức đứng dậy, hỏi lại: “Cái gì? Đế huyết?”  

 

“Mà còn là Cổ Đế Huyết!”, Quan Khuynh Thành lại nói, trong giọng nói có chút tiếc nuối: “Vì vậy, cô Vân có được thiên phú võ đạo tuyệt thế, thừa điều kiện trở thành người kế thừa của Võ Tông. Ông Vũ! Ông có thể nhìn một cái là biết được cô Vân là người kế thừa của Võ Tông, đúng là có mắt nhìn. Nhưng thật tiếc…”.   

 

“Tiếc là Vân Thanh Thanh sinh ra ở thế giới Tiểu Thiên, lại không có số mệnh trời ban, vì vậy không dung nạp được Cổ Đế Huyết?”, sắc mặt Vũ Bất Bại trở nên khó coi, thậm chí run rẩy ngồi sụp xuống.   

 

“Quan thần y! Cầu xin cô, cầu xin cô cứu lấy Thanh Thanh!”, nhìn dáng vẻ của Vũ Bất Bại mà Vân Thượng Phong suýt nữa suy sụp, thậm chí trong đôi mắt già nua đều là sự tuyệt vọng. Ông ta dập đầu mạnh, nói.   



“Không cứu được!”, Quan Khuynh Thành lắc đầu, nói: “Cô Vân và thế giới Tiểu Thiên không dung nạp được Cổ Đế Huyết. Nếu như Cổ Đế Huyết thức tỉnh thì sẽ tiêu diệt cô Vân. Muốn cứu cô ấy thì chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng huyết mạch khác mạnh hơn huyết mạch trong người cô Vân để trấn áp nó. Không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy giọt máu tươi là đủ, rất đơn giản. Nhưng tiếc là, ở đâu có thể tìm được đây? Càng không nói đến việc huyết mạch trong người cô Vân còn là Cổ Đế Huyết”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK