Phút chốc, đám đại trưởng lão đều hận Đồ Kỳ đến chết.
Nhưng họ cũng biết trùng cổ này đáng sợ đến mức nào.
Huyết ngạo cốt trùng, bọn họ rõ hơn ai hết.
Có thể nói, mạng sống của họ gần như đã nằm trong tay Đồ Kỳ.
Đồ Kỳ không thể chết, nếu ông ta chết thì bọn họ cũng sẽ đi đời vì sự bùng nổ của cốt trùng.
Thế nên, cho dù có không phải là đối thủ của Tô Minh thì bọn họ cũng phải ra tay.
Nếu ra tay thì còn chút ít cơ hội có thể sống sót, không động thủ thì chắc chắn phải chết.
Nhất thời, ánh mắt của đại trưởng lão nhìn sang phía Tô Minh.
Hơi thở của đám người đột nhiên trở nên dồn dập.
Điên cuồng chuẩn bị.
“Đồ không biết xấu hổ, lấy lớn ăn hiếp bé, Thiên Nhẫn Tông cái con mẹ gì, lại còn nền văn minh cấp 3, chưa đủ mất mặt sao?”, bởi vì Đồ Kỳ đang bị Tô Minh treo lên đánh, thế nên sát khí của ông ta không ảnh hưởng đến Tống Cẩm Phồn, cô ta lúc này lớn tiếng mắng chửi.
Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến việc các trưởng lão khác trong hư không xuất thủ.
Mấy người này gần như chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên.
Đúng vào lúc đó.
“Việc gì phải tìm cái chết cơ chứ?”, Tô Minh thản nhiên hỏi.
Anh chỉ như tùy ý hỏi một câu và ngước nhìn lên trời cao.
“Pháp tắc Trường Hà”.
Sau đó...
Không có sau đó nữa.
Đại trưởng lão và những người khác vẫn chưa kịp ra tay thì đã trực tiếp bị pháp tắc Trường Hà bao phủ.
Làm gì còn có cơ hội để chống lại chứ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự chật vật, tuyệt vọng của đám người trong đó, họ biến thành hư vô trong chớp mắt.
“Khốn kiếp!”, Đồ Kỳ cũng bị ép đến cực điểm, hai mắt đỏ hoe, không thể tin được vào sự thật trước mắt, thằng ranh chưa đến 30 tuổi này, nó chỉ là một kiếm tu mà thôi... vậy mà thật sự bất khả chiến bại?
Ông ta đã đánh ra hàng trăm chiêu.
Chiêu nào cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đã dùng hết tiên nguyên trong cơ thể rồi.
Nhưng vẫn không ngăn lại được một kiếm của Tô Minh, kiếm đó của anh cứ thế tiến về trước, bất khả chiến bại.
Nó đã đến trước mặt ông ta.