Mà anh còn không nhăn mày chút xíu nào.
"Vẫn... vẫn... vẫn còn là người sao?", Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm. Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cô ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phẩm nhỉ?
Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn công thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.
Song Tô Minh...
"Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên có người như vậy thế?", Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.
Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.
"Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu. Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính", Tô Minh kích động nghĩ bụng.
Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi.
May ghê.
Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cẩn.
Tô Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.
Đằng sau, đám đông hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò. Tô Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.
Tô Minh đứng bên cạnh vách núi.
Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.
Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đôi mắt và thần hồn mạnh một cách biến thái của Tô Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét. Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.
Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.
Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến người ta sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.
"Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc", Tô Minh đánh giá: "Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa".
Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!
Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.
Á đù!
Trời đất ơi!
Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Tên yêu nghiệt biến thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà... vậy mà... lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?