Chủ yếu ở hai khía cạnh: thứ nhất, tiếp tục tăng cường sự gắn kết của sức mạnh, cố gắng nâng cao sự vận dụng, khống chế sức mạnh tới cực đại.
Thứ hai, sư lĩnh ngộ cùng suy diễn đối với ý cảnh của gió và mây.
Lại một ngày yên bình trôi đi.
Chiều tối.
Tô Minh đang vô cùng vui vẻ hưởng thụ gác đầu trên đôi chân thon đẹp của Tống Cẩm Phồn, miệng ăn nho mà Tiêu Nhược Dư đã bóc vỏ.
Bỗng nhiên.
Anh cau chặt mày, hai mắt kịch liệt run rẩy.
Sau đó.
Anh đứng bật dậy.
“Anh Minh, sao thể?”, Tống Cẩm Phồn hỏi, Tiêu Nhược Dư cũng nhìn hướng Tô Minh.
“Có khách tới, là người tới từ tầng trời khác", Tô Minh đáp.
Bước ra khỏi sảnh lớn.
Vừa bước ra.
Bỗng nhiên một ông già xuất hiện từ một đầu trên bầu trời một cách kỳ quái, trực tiếp sải bước, nháy mắt liền đứng không xa trước mặt Tô Minh.
Ông ta có bộ dâu hơi dài, dáng người trung bình, mặc áo choàng xám dài, ẩn giấu dưới làn áo là một thanh kiếm tre.
Đôi mắt của ông ta không lớn nhưng lại sâu hút, phảng phất chút tang thương.
Hơi thở trên người ông ta hết sức kiềm chế, giống như một người bình thường, nhưng Tô Minh có thể chắc chắn đối phương thuộc cảnh giới Động Hư.
Động Hư trung kỳ.
Hơn nữa, tuổi cũng không còn nhỏ, ước tính gần 200 tuổi.
“Tiền bối là?”, Tô Minh mở lời.
“Cậu là Tô Minh?”, ông lão cười hỏi với dáng vẻ nhân từ: “Lão phu là Ngô Lập Tàng, đến từ Linh Võ Thành. Là quan phi thăng của Linh Võ Thành”.
Vẻ mặt Tô Minh khẽ thay đổi.
Linh Võ Thành????
“Thực lực của cậu đã đạt tới điều kiện phi thăng, nên phi thăng rồi”, Ngô Lập Tàng nói: “Mỗi một cấp bậc của mỗi tầng, thông thường, đều có quy tắc thiên đạo riêng của mình, khi thực lực của cậu đạt tới điều kiện đủ để phi thăng, quy tắc thiên đạo sẽ bắt đầu bài xích cậu. Tôi nghĩ, khoảng thời gian gần đây, cậu cũng cảm nhận được gì đó phải không?”