“Ha ha! Sơ Tình! Tính khí của em vẫn như xưa, đừng bướng bỉnh nữa. Người kết hợp với em không phải là cậu chủ Nhạc, lẽ nào lại là người anh em ở bên cạnh em hay sao?”, tính cách của Tùy Tiềm thoạt nhìn rất bình tĩnh. Khi bị Huyền Sơ Tình nói trước mặt như vậy mà không tức giận, ngược lại vẫn cười nhẹ nhàng, nói.
“Đúng vậy! Đúng là tôi đây! Cậu chủ Tùy có ý kiến gì không?”, lần này, chưa đợi Huyền Sơ Tình lên tiếng thì Tô Minh đã nói.
Trên thực tế là từ lúc vào phòng khách đến giờ, phần lớn mọi người đều không chú ý đến Tô Minh, hoàn toàn phớt lờ anh. Bởi vì, ở nền văn minh Trạch thì cấp bậc Đại Đế thượng vị chỉ là thực lực của người hầu thôi.
Đặc biệt là hôm nay quy tụ ở đây đều là những yêu nghiệt trên bảng xếp hạng Đạp Thiên và người có thực lực nhất ở nền văn minh Trạch. Vì vậy, cấp bậc Đại Đế thượng vị cửu chuyển đúng là không có chút gì đáng bận tâm, kể cả chưa đến 30 tuổi.
Lúc này, Tô Minh lên tiếng khiến cả phòng khách yên tĩnh lạ thường.
What?
Mọi người ngây người ra!
Chuyện này… Chuyện này…
Một thằng nhóc ở cấp bậc Đại Đế chín chuyển mà dám đối đầu với Tùy Tiềm?
Đúng là khiếp quá cơ!
Lẽ nào, tuổi nhỏ mà gan to sao?
Đã vậy Tô Minh còn nói… Mình là người kết hợp với Huyền Sơ Tình? Nghe nhầm rồi sao?
“Sơ Tình! Em đang nói đùa phải không?”, sắc mặt Tùy Tiềm run rẩy, hỏi.
“Ai thèm nói đùa với anh? Còn nữa, đừng có gọi tôi là Sơ Tình! Sơ Tình không phải cái tên mà anh có thể tùy tiện gọi vậy đâu”, Huyền Sơ Tình thật sự rất ghét, cô ta chau mày gắt lên.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô ta kéo tay Tô Minh đi.
Cô ta dẫn Tô Minh đi ra ngoài.
Đúng là phiền chết đi được!
Đúng là khó tin!
Đúng là kiêu ngạo!
“Sơ Tình! Tính khí của cô! Khụ khụ…”, Tô Minh thấy buồn cười. Tính khí của cô gái này đúng là khó chiều.
“Không phải là tôi khó tính! Mà là vì tôi bị đè nén quá. Người khác toàn ngưỡng mộ thân phận, thiên phú võ đạo của tôi; ngưỡng mộ gia thế và cả khi tôi có người anh là yêu nghiệt tuyệt thế”.
“Nhưng tôi thấy tôi rất áp lực, bị đè nén nhiều lắm. Bởi vì với những lợi thế kia, tôi buộc phải làm thế này thế kia, tôi phải để ý đến ý kiến của người khác? Tôi phải gánh vác trách nhiệm mà vốn không thuộc về tôi? Từ đó mất cả tự do của mình?”
“Thật đấy! Tôi rất muốn mình cũng được bình thường như người khác”.