Trên thực tế thì Đà Sơn Ma cũng không cảm giác được uy lực từ cú đánh của Tô Minh, nhưng hắn ta vẫn có trực giác. Trực giác mách bảo hắn ta rằng người thanh niên trước mặt không tầm thường, chính vì như vậy nên khi đứng trước cú đánh của Tô Minh, hắn ta không hề do dự, tư duy lập tức phản ứng, cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn dồn hết sức vung chiếc rìu trong tay lên, chiếc rìu giống như được tiếp năng lượng từ trời đất, khí tức gào thét điên cuồng, khí đen vây quanh, rung lên ù ù. Hắn ta chém cây rìu nặng về phía trước mặt.
“Ầm!”
Cây rìu nặng vừa được vung lên thì như có một ngọn núi của thần ma từ trên tận trời cao đè xuống dưới, khí tức tuôn trào, vô cùng đáng sợ, chỉ cảm thấy trời đất như bị xé toạc ra làm hai, Thành Ma Thiên Tâm bên dưới rung chuyển, như thể sắp sửa đổ sập. Sự bí bách từ luồng gió do cây rìu nặng mang lại càng khiến cho cả tỷ võ tu trong Thành Ma Thiên Tâm như muốn nghẹt thở, đến đứng cũng không thể nào đứng vững được.
Nghĩ thôi cũng biết cây rìu đó của Đà Sơn Ma mạnh đến mức nào rồi.
Thực tế cũng chính là như vậy, những ai biết đôi điều về Đà Sơn Ma thì đều biết, điểm đáng sợ nhất của hắn ta là ở sức mạnh. Sức mạnh của hắn ta cực kỳ lớn, giống như sinh ra là đã có sức mạnh của thần ma, còn cây rìu của hắn ta thì cũng có sức mạnh ngang ngửa với hắn. Sức mạnh đáng sợ của Đà Sơn Ma được thể hiện ở cú chém toàn lực như thế, có thể nói, trong thời gian rất ngắn, khi gặp phải Tô Minh, Đà Sơn Ma đã tỏ ra đặc biệt cẩn thận, gần như đã dùng đến toàn bộ sức mạnh.
Nhưng…
Chỉ trong chớp mắt.
Mũi rìu, ánh sáng như muốn chém tan cả trời đất đó đã đột ngột dừng lại, cảm giác đó giống như một chiếc tên lửa đang phóng vút lên trời bỗng chốc dừng lại, mọi thứ đến rất bất ngờ, không có một dấu hiệu báo trước nào.
Không chỉ có vậy, vào lúc mũi rìu và ánh sáng đều đột ngột dừng lại thì bàn tay tùy ý đánh ra cú đó của Tô Minh đã va vào mũi rìu và ánh sáng rìu cực kỳ sắc bén dù đó là một bàn tay bằng xương bằng thịt,.
Mũi rìu, ánh sáng rìu đều vỡ nát.
Không thể đỡ được mà vỡ nát ngay.
Không chỉ có vậy, bàn tay của Tô Minh có vẻ như không hề bị thương, đến cả da cũng không hề bị xước đường nào. Hơn nữa, anh vẫn tiếp tục hướng về trước, đáng sợ hơn nữa là bàn tay của Tô Minh, bàn tay bằng xương bằng thịt đó không hề do dự, không hề dừng lại mà đập trực tiếp lên trên cây rìu nặng, va thẳng lên trên lưỡi rìu, cảm giác đó giống như một quả trứng bị ném trúng thỏi sắt, nhưng kết quả thì quả trứng không hề hấn gì, còn thỏi sắt thì lại tan biến thành hư không.
Đà Sơn Ma há hốc mồm, mặt mày trắng bệch, tư duy như bị đông cứng, hắn ta ngây ra nhìn cây rìu trong tay mình vỡ tan thành từng mảnh.
Cứ có cảm giác giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật sự.
Cây rìu trong tay hắn ta không đơn giản chỉ là bảo bối bình thường mà là dung khí. Dung khí thượng phẩm, không thua kém dung khí hàng đầu là mấy. Hơn nữa, đó còn là dung khí cực kỳ hợp với hắn ta, năm xưa, để làm ra được cây rìu này, hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt, đương nhiên, cây rìu này cũng không làm hắn ta phải thất vọng. Rất nhiều năm sau đó, cây rìu này đã trở thành binh khí lợi hại nhất của hắn ta, chưa từng rời khỏi người hắn, ngày ngày nhuốm máu, rất có tiếng ở khu vực phía nam, khiến hắn đáng sợ tương đương với tông môn hạng nhất và thậm chí là còn vượt mặt cả tông môn hạng nhất, một cây rìu có thể địch lại cả một ma tông lớn.
Dù có nằm mơ thì Đà Sơn Ma cũng không thể nào ngờ có một ngày cây rìu của mình lại bị vỡ nát.
Sẽ vỡ nát ngay trước mắt mình!
"Không!"
Mà đây chưa phải là giới hạn cao nhất.