"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp có diện tích rất lớn, ngọn núi này tên là Cửu Hoàn Sơn, tổ tiên nhà họ Diệp của chúng tôi đều được chôn ở phía trước Cửu Hoàn Sơn, phía trước là nước, phía sau là núi".
"Chúng ta bây giờ đang ở phía sau".
"Phía sau phong cảnh hữu tình, từ rất nhiều năm về trước còn có cơ hội bầu chọn là khu danh lam thắng cảnh cấp 5a, đương nhiên, bởi vì sợ quấy rầy không gian yên tĩnh của tổ tiên, cho nên vẫn chưa tham gia bầu chọn".
"Bởi vì phong cảnh phía sau Cửu Hoàn Sơn rất đẹp, có núi, có nước, có động vật hoang dã, hoa thơm và cả trái cây rừng, tôi thường đến đây để thư giãn".
"Cực kỳ may mắn tìm ra được một cái linh tuyền".
...
Diệp Mộ Cẩn vừa nói vừa dẫn đường cho Tô Minh, có thể thấy cô ta rất quen thuộc với phía sau Cửu Hoàn Sơn, cho dù trời tối, cô ta cũng không bị lạc đường.
Đang đi trên đường...
Đột nhiên.
"Á", Diệp Mộ Cẩn đột nhiên lảo đảo, nếu không có cánh tay Tô Minh đỡ lấy, chắc chắn sẽ bị ngã.
"Làm sao vậy?", Tô Minh hỏi.
"Tôi bị trật chân", Diệp Mộ Cẩn có chút tức giận: "Đều tại anh, không nói trước với tôi một tiếng là đêm nay muốn tới linh tuyền..."
Vốn dĩ cô ta cho rằng tối nay chỉ là một bữa tiệc đơn thuần nên ăn mặc thật đẹp còn mang cả giày cao gót.
Mang giày cao gót và đi dạo trên núi khi trời vẫn còn tối, không bị trẹo chân mới lạ.
"Cô chỉ đường, tôi cõng cô", Tô Minh áy náy nói, nhìn lướt qua bàn chân nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, mặc dù trời tối nhưng là Tô Minh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ gót giày của Diệp Mộ Cẩn đã bị gãy, mắt cá chân trắng nõn có chút ửng đỏ, anh cúi người xuống: "Cô chỉ cần chỉ đường cho tôi là được".
Trong màn đêm đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp có chút do dự, có chút mong đợi, long lanh nước, khẽ cắn môi, cuối cùng đưa tay lên ôm lấy cổ Tô Minh.
Tô Minh dễ dàng cõng Diệp Mộ Cẩn trên lưng, cơ thể của cô rất nhẹ, đối với Tô Minh không khác gì lông vũ.
Tiếp theo, Diệp Mộ Cẩn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Minh, âm thanh có chút đè nén cùng ngượng ngùng.
Hơi thở ngượng ngùng ái muội len lỏi tràn ngập trong không gian giữa hai người.
Nhịp tim của Diệp Mộ Cẩn đập ngày càng nhanh, không khống chế được sự khẩn trương, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, ngọt ngào không thể giải thích được, ma xui quỷ khiến thế nào lại dựa đầu vào lưng Tô Minh.
Một giờ sau.
Có lẽ khoảng 11 - 12 giờ đêm.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt là một cái hồ nước, không quá lớn, trước hồ là một thác nước chảy róc rách, phía sau còn có một dòng suối uốn quanh.
Mặt hồ trong veo, sạch đến mức khó tin, giống như tấm gương của thiên nhiên trong đêm tối.
Xung quanh hồ nước bao phủ bởi đủ loại đá, nhẵn bóng.
"Ở đâu thế?", Tô Minh hỏi.
"Anh từng xem qua Tây Du Ký chưa?", Diệp Mộ Cẩn hỏi.
“Phía sau thác nước?”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thác nước phía trên mặt hồ, thác nước cũng không rộng, chỉ rộng khoảng mười hai mươi mét, nhưng rất cao, ước chừng mấy trăm mét.
Nếu Diệp Mộ Cẩn nhắc tới Tây Du Ký, vậy khẳng định là cô ta đang nói về Thủy Liêm Động rồi.
Có một hang động phía sau thác nước.
“Không sai”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu: “Năm đó, Đế Thành khô hạn, ước chừng ba tháng trời không mưa, cho nên, lúc đó thác nước cũng cạn dần, chính vì vậy tôi mới phát hiện ra hang động phía sau thác nước, hang động đó cực kỳ bí ẩn, bình thường khi thác nước hoạt động, rất khó phát hiện được".
“Cửa hang cao bao nhiêu?”, Tô Minh lại hỏi.
"Nó cách mặt hồ khoảng ba mươi mét".