Mà tộc Côn Hỗn Độn không chỉ là thành viên của liên minh này, còn là một trong bốn gia tộc mạnh nhất thuộc liên minh Hoang Thần.
Đâu chỉ dừng lại ở bốn gia tộc lớn?
Ở giai đoạn trước mắt, tộc Côn Hỗn Độn thế nhưng là gia tộc mạnh nhất trong liên minh Hoang Thần, không còn chỉ đứng trong hàng bốn gia tộc lớn nữa rồi.
Tộc Côn Hỗn Độn còn mạnh hơn so với tộc Tử Huyết Ma Hổ, gia tộc của Tử Hoàn, kẻ trước đó chết dưới tay Tô Minh.
“Nói chút về Côn Thương đó đi”, Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
“Côn Thương là nhân vật dẫn đầu tuyệt đối của thế hệ thanh niên trong liên minh Hoang Thần!”, ánh mắt Tống Quỳnh có chút ngưng trọng: “Nghe… nghe nói, tuy tộc Côn Hỗn Độn tự xưng mang trong mình huyết mạch hỗn độn nhưng trên thực tế huyết mạch đó rất mỏng manh, nhưng cho dù là mờ nhạt thì cũng có dấu vết của một tia hỗn độn, cũng có tư cách liên hệ với vực hỗn độn. Mà vực hỗn độn bên kia có tộc Đế Côn chân chính, cùng tộc Côn Hỗn Độn này có chút quan hệ huyết thống, chính vì như vậy, tộc Côn Hỗn Độn đã nhận được một vài sự trợ giúp, đặc biệt là Côn Thương này. Có tin đồn cho rằng huyết mạch hỗn độn của người này dường như nồng đậm nhất trong mạch Côn Hỗn Độn, được Đế Côn của vực hỗn độn bên kia xem trọng, trong khoảng hàng trăm năm trước, Côn Thương không hiểu vì sao mất tích. Có người nói, trong quãng thời gian mất tích đó, Côn Thương đã tới vực hỗn độn và được bồi dưỡng tại tộc Đế Côn trong vực hỗn độn”.
Càng nói sắc mặt của Tống Quỳnh càng trở nên nặng nề: “Cho đến hôm nay, nội bộ liên minh Hoang Thần tranh quyền đoạt lợi vô cùng nghiêm trọng, mạch của minh chủ cũng rất khó khăn, theo tôi được biết, trong nội bộ liên minh Hoang Thần, tiếng nói của tộc Côn Hỗn Độn còn quan trọng hơn so với minh chủ”.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tô Minh vẫn không thay đổi, đợi Tống Quỳnh nói xong anh mới hỏi: “Nếu Côn Thương này đã ưu tú, thần bí như vậy, tộc Côn Hỗn Độn lại hùng mạnh như thế, sao có thể xem trọng Phương Nguyên?”
Tộc Phượng Hoàng ngày nay còn không đủ tư cách gia nhập liên minh Hoang Thần. Xét về thân phận, Phượng Nguyên muốn gả cho Côn Thương, đâu chỉ là với cao? Đó là đũa mốc chòi mâm son.
Vô cùng kỳ quái.
Trong thế giới võ đạo, đặc biệt là tại thế giới Đại Thiên, với hiểu biết của Tô Minh, tương đối chú trọng môn đăng hộ đối.
“Dường như cách đây vài ngày tộc Phượng Hoàng bất ngờ tìm được Ly Hỏa đã mất tích hàng trăm triệu năm từ đất tổ phượng hoàng. Sau đó, tộc Phượng Hoàng quyết định lấy viên hỏa chủng Hỏa Ly này làm của hồi môn, cùng với Phượng Nguyên gả cho Côn Thương, cống hiến cho tộc Côn Hỗn Đỗn”, Tống Quỳnh dè dặt đáp: “Nói ra thì cũng có nguyên nhân từ cậu, sự báo thù của cậu đối với học viện Tiên Lạc quá hung hãn, điều này khiến tộc Phượng Hòang phải sợ hãi, họ hiểu rất rõ, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhất định sẽ trả thù họ, bởi vậy… muốn tìm người chống lưng, cho dù là cống hiến hỏa chủng Ly Hỏa cũng không tiếc nuối”.
“Hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu.
Đáy lòng lại không nhịn được trao đổi với thiên nữ Tạo Hóa: “Kỳ quái, rất kỳ quái, lá gan của tộc Côn Hỗn Độn kia lớn như vậy sao?”
Trước đó sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hóa cùng cảnh tượng một tay vặn chết Cầu Tịch ắt hẳn đã lan truyền ra toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Cho dù tộc Côn Hỗn Độn mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh hơn nhiều so với cả học viện Tiên Lạc nhưng, chắc chắn cũng biết rằng dù cả tông tộc họ dồn sức cũng không đủ cho một mình thiên nữ tiền bối chém giết.
Thử hỏi trong tình huống này, bọn họ làm sao dám tiếp nhận Phượng Nguyên????
Muốn bị diệt tộc sao?