Trong giây phút điện quang hỏa thạch, vốn dĩ không có quá nhiều thời gian để Đà Sơn Ma cảm nhận được sự khủng khiếp, sợ hãi và ngơ ngác, trong thời gian khoảng chừng một phần mười nghìn nhịp thở sau khi chiếc búa vỡ nát, Đà Sơn Ma gào thét một cách điên cuồng, hơi thở toàn thân trở nên hỗn loạn, trong lúc hắn ta sợ hãi mà gào to thì thân hình cao to của hắn ta cũng đang tìm cách để lùi lại phía sau, nhưng không được, con đường không gian ở phía sau dường như đã bị cắt đứt, con đường đã bị chặn ngang lại, giống như hắn ta đang bị cô lập, bị lún sâu trong một cái đầm lầy, phía sau hắn ta là sự trói buộc vô tận.
Chính vì không thể rút lui được, nên cái mà hắn ta phải đối mặt chính là nắm đấm của Tô Minh, đúng vậy, chính là bàn tay đang đánh thẳng về phía hắn ta.
Tô Minh thuận tay đánh một quyền nhưng lại giống như muốn đánh nát cả Ma giới, bàn tay anh đánh thẳng vào ngực của Đà Sơn Ma.
Vào giây phút mà bàn tay Tô Minh tiếp xúc với ngực của Đà Sơn Ma, Đà Sơn Ma chỉ còn cảm nhận được sự yên tĩnh của thế gian, tất cả mọi thứ đều đang đứng yên.
Trong đầu hắn ta đang nhớ lại cả cuộc đời của mình, giống như xem một bộ phim điện ảnh, từng màn ảnh thoáng qua.
Mà trong mắt những người khác, vào lúc này, đầu tiên là hình ảnh Đà Sơn Ma khựng lại, sau đó, ngực của hắn ta nổ tung, lỗ thủng xé rách da thịt trông thật khủng khiếp, xương cẳng chân vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã bị đánh nát thành một bãi máu loãng, nhanh chóng bốc hơi sạch.
Ngay cả hồn phách cũng bị đánh tan.
Chết!
Đà Ma Sơn đã chết, chết hoàn toàn, không còn sót lại chút gì cả.
Cả quá trình từ lúc Đà Sơn Ma xuất hiện đến khi Đà Sơn Ma cầm búa từ trên không đáp xuống, sau đó Tô Minh nghênh chiến, rồi Đà Ma Sơn bị Tô Minh đánh chết một cách dễ dàng, tuy quá trình đó khá phức tạp nhưng trên thực tế nó xảy ra một cách chóng vánh, chỉ sau một hai nhịp thở thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Thậm chí, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì Đà Sơn Ma đã bị đánh thành một bãi máu rồi.
"...", lúc này, chuyện động trời này làm cho khoảng ba phần mười ma tu ở Ma Thành Thiên Tâm trực tiếp đánh mất lý trí của mình, hoàn toàn chìm đắm trong ma niệm, cũng có một ít ma tu bị dọa đến mức thần hồn nổ tung, trở thành kẻ mất hồn.
Tại nhà họ Tần.
Tần Chấn Hoằng đã sớm run lẩy bẩy, run đến mức không thể đứng vững được nữa, cả người ông ta xụi lơ ngã xuống đất, há miệng hít từng hơi dài, hơi thở hỗn loạn.
"Em... em, em có thấy... thấy không?", không biết từ khi nào, có một người xuất hiện bên cạnh Tần Khả Ngọc, đó chính là chị gái của cô ta, Tần Phong Nhan, lúc này, trong giọng nói của Tần Phong Nhan đầy ắp sự sợ hãi và không dám tin tưởng, nghe như đang khóc nức nở.
Tần Khả Ngọc chỉ im lặng, chính xác là cô ta không biết phải nói gì cả.
Giữa khoảng không yên tĩnh, sau khi Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, anh nhìn về phía những đám mây đen kia, trên đám mây đen có khoảng ba mươi tên Đại Ma, phần lớn bọn họ đều có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Đà Sơn Ma.
"Lúc nãy, cô có ý muốn giết tôi", Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên Đại Ma kia, cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một tên Đại Ma, ừm, đó chính là Huyễn Âm Ma.
Đúng vậy, khi nãy, trong lúc Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, tuy rằng chỉ trong khoảng một, hai nhịp thở thôi nhưng Huyễn Âm Ma suýt chút nữa đã ra tay cứu Đà Sơn Ma, cô ta quả thật đã từng có ý muốn giết Tô Minh.
Cũng không có gì khó hiểu cả, Đà Sơn Ma là người được Huyễn Âm Ma xem trọng, nên Huyễn Âm Ma chuẩn bị mượn sức hắn ta.
Bây giờ, người ta bỗng nhiên bị đánh chết như vậy, làm cho Huyễn Âm Ma phải chịu tổn thất.