Cô ta bây giờ rất lo lắng Lâm Chân Võ sẽ ngăn cản trận chiến giữa Mạnh Lăng và Tô Minh.
Bởi vì, trước kia cô gái xấu xí Hoàng Linh Viện đã từng phao tin Mạnh Lăng chính là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng ở tầng võ đạo cấp trung, nếu vậy, Lâm Chân Võ với cương vị hiệu trưởng, để bảo vệ Tô Minh - một học viên quá tài giỏi của học viện Linh Võ, rất có thể sẽ đứng ra ngăn cản Mạnh Lăng khiêu chiến với Tô Minh.
Còn chưa đợi Lâm Chân Võ nói gì, Hứa Như Ý lại nói: “Viện trưởng, tôi thật sự không có thù oán gì với Tô Minh, chỉ vì anh ta luôn bắt nạt tôi, bắt nạt tôi tận hai lần, tên khốn nạn đó, tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học, bằng không, chỉ đành nhờ Mạnh Lăng, cầu xin viện trưởng, đừng đứng ra can ngăn”.
Vẻ mặt của Lâm Chân Võ có chút kỳ quái, thế nhưng, vẫn gật đầu, nói thật, ông ta cũng cảm thấy, Mạnh Lăng chưa chắc có thể thắng được Tô Minh.
Trong nhóm người, công chúa nhỏ Cổ Kim không nhịn được bật cười nói: “Hứa Như Ý này không phải là đã thích Tô Minh rồi đấy chứ? Liếc mắt đưa tình suốt mà là oan gia cái gì, tại sao cứ nhắm vào Tô Minh không buông vậy, Thanh Hoà, cô phải chú ý đấy, người ta chủ động dâng tới tận miệng, đừng để người ta câu luôn hồn phách của Tô Minh đi đấy”.
“Liên quan gì tới tôi chứ”, Quý Thanh Hoà chợt đỏ mặt, trong thời gian này, cô ta và công chúa nhỏ Cổ Kim đã thân nhau hơn, hai người gần như đã trở thành bạn thân.
“Ha ha, lại còn nói không liên quan, rõ ràng là thích Tô Minh, mặt cũng đỏ hết cả lên rồi kia kìa”, đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ Kim sáng bừng lên, đưa bàn tay ngọc ngà của mình lên nhéo má Quý Thanh Hoà.
“Tôi”, gương mặt Quý Thanh Hoà càng đỏ hơn: “Cổ Kim, cô im miệng cho tôi, bằng không, tôi giận đấy”.
“Nói ra thì còn là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng của tầng võ đạo trung cấp, cũng đáng gờm phết đấy, Mạnh Lăng này không hề đơn giản chút nào, Tô Minh xuất quan rồi, nhưng có thắng được Mạnh Lăng này hay không, cũng còn rất khó nói”, công chúa nhỏ Cổ Kim nghiêm túc nói.
Sắc mặt Quý Thanh Hoà trở lại bình thường: “Tôi tin Tô Minh”.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tô Minh đang trong trạng thái tĩnh lặng.
Một chút khí tức cũng không để lọt ra ngoài.
Lúc này, anh như đang thoát xác, mà tới một thế giới khác, một thế giới hoang vu.
Và anh chính là chủ nhân của thế giới đó.
Chỉ một suy nghĩ thôi cũng khiến đất trời nở hoa, vạn vật tàn lụi, một năm chia làm bốn mùa rõ rệt, bãi biển nương dâu.
Tô Minh đi bộ trong thế giới đó.
Một bước, đánh một quyền, tốc độ cú đấm ngày càng nhanh và tuỳ ý hơn.