Khoảng cách của Tô Minh quá gần.
Đến cơ hội để tránh cũng không có đúng không?
Quả nhiên…
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, vị trí mà trước đó Tô Minh đứng đã bị xé thành một vùng hư không, một vùng hư không cháy xém, huỷ diệt cả hết tất cả khí tức.
Cảnh giới Tôn giả tự phát nổ tương đối khủng khiếp, chỉ một chút khí tức phát nổ kia lọt ra thôi mà đã khiến cho đám người Diệp Võ, Chu Khánh Di ở phía xa không kiềm được run rẩy, bật lùi lại phía sau, có thể tưởng tượng ra được vị trí trung tâm phát nổ của Tô Minh đã phải chịu đựng áp lực khủng khiếp đến thế nào.
Trong một lúc, cả sân Tây Lâm đều lặng yên như tờ.
Bên phía trên ngọn núi phía xa kia, ba người Công Tôn Hạ càng kích động, siết chặt nắm đấm hơn nữa!!!
Bọn họ nhìn chằm chằm vào bên trong lưới sắt: “Tiểu tạp chủng kia không chừng khỏi cần phải khởi động Tây Lâm Sát trận thì đã chết ngắc rồi”, giọng nói Cơ Thương Hải khàn khàn, kích động quá thể.
Đến cả Phong Bất Hủ cũng có chút mong chờ.
Song.
Một giây sau.
Khi không gian phát nổ khủng khiếp kia dần rõ ràng hơn, một màn cực kỳ nhức mắt đã xuất hiện, Tô Minh.
Hoàn toàn không hề hấn gì.
Nào có bị chết đâu?
Đến bị thương xíu xiu cũng không có.
“Cái này…”, Phong Bất Hủ hít ngược một hơi, kinh hãi, hoảng sợ đến cực điểm, trong đôi mắt già nua lấp đầy bởi sát ý, tiểu tạp chủng này quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khó mà tưởng tượng nổi, không chết thì lòng người khó mà yên được!
Sân Tây Lâm như có một đàn tròng mắt bị lọt ra ngoài.
Có rất nhiều người thậm chí trong một giây lập tức ôm chặt lấy đầu.
Ngây ra như ngỗng gỗ.
“Rác rưởi”, Tô Minh tuỳ ý nhả ra hai chữ.
Từ rất lâu trước kia, khi anh bị đám người của Thẩm Băng Tuyền bao vây, một vị trưởng lão của Chân Diễn Tông tự phát nổ bên cạnh, sau lần gặp phải nguy hiểm đó, anh liền rất đề phòng kiểu chó cùng dứt dậu tự phát nổ này.
Đã vấp ngã một lần phải khôn lên một chút chứ!
Cho nên, vừa rồi, việc người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả tự phát nổ cũng đã nằm trong dự đoán và phán đoán của anh rồi.
Nếu anh muốn thì đúng vào giây phút người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia tự phát nổ, anh sẽ dựa vào Quy luật không gian mà dịch chuyển tức thời rời khỏi đây.
Nhưng, anh không hề rời đi, bởi vì không cần thiết.
Bây giờ, sau nhiều lần kho tàng huyết mạch bộc phát mang đến sự tiến hoá cho cơ thể, độ cứng của người anh hiện giờ đã mạnh đến mức có thể chịu đựng được bất kỳ sự tấn công nào thuộc cảnh giới Đoạt mệnh, bao gồm cả tự phát nổ, ngoại trừ các thể loại binh khí.
Uy lực tự phát nổ từ người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả, đối với anh bây giờ mà nói cũng chỉ như gãi ngứa.
Nơi xa, trên đỉnh ngọn núi cao.
“Gia chủ nhà họ Nguỵ, khởi động Tây Lâm Sát trận đi”, giọng nói của Phong Bất Hủ khàn khàn.
Ông ta đã không thể chờ đợi để được thấy Tô Minh phải chết thật sự.
Tô Minh quá nguy hiểm, quá mạnh, sống nhiều hơn một giây cũng đều khiến người ta khó lòng yên tâm được.