Rồi tới Lưu Vũ Đằng, gương mặt già nua đầy vẻ yên tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn không vì việc bản thân là cảnh giới thiên vị hậu kỳ mà trở nên khinh địch.
Bước đi của ông ta không nhanh, nhưng thân thủ rất khó đoán, người ngoài không có cách nào nhìn thấu được, hai tay không ngừng chuyển động, kết thành một dấu tay phức tạp.
Dấu tay mang màu tím đỏ, tỏa ra ánh sáng giống như một ngọn lửa khiến người xem kinh hãi, khí tức chết chóc tràn ngập.
Hai người Giả Mộc, Triệu Thủ Chân cũng không thua kém, một người dùng kiếm, một người dùng đao, trái phải cùng tiến công.
Còn Khô Lâu và đội lính của hắn ta lại khiến người xem khiếp sợ nhất.
Bọn họ giống như những cỗ máy vậy, từng người xông lên phía trước, không hề sợ hãi, như thể hổ đói lao thẳng về phía Tô Minh.
Đối diện với đám người Thẩm Băng Tuyền đồng loạt ra tay, Tô Minh ngay tức thì đã nhìn ra người có thực lực mạnh nhất trong đám người này là Thẩm Băng Tuyền!
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy rằng đám người Lưu Vũ Đằng, Giả Mộc, Triệu Thủ Chân có cảnh giới cao hơn Thẩm Băng Tuyền, nhưng, Tô Minh dám khẳng định, cả đám bọn họ dồn lại cũng không bằng Thẩm Băng Tuyền.
"Không hổ là người giới thế tục đạt được ngôi vị thiếu tông chủ của Chân Diễm tông, yêu nghiệt siêu cấp trong cả trăm ngàn người chưa chắc tìm nổi một người", Tô Minh thầm nghĩ.
Trước mắt xử lý Thẩm Băng Tuyền đầu tiên!
Chỉ cần xử lý được Thẩm Băng Tuyền, đám người còn lại chẳng khác nào cừu non trên thớt đâu.
Vừa chớp mắt, đám người Thẩm Băng Tuyền đã tới sát người Tô Minh, hơn nữa còn vây kín quanh anh.
Không gian xung quanh Tô Minh như thể bị bóp méo bởi sự tấn công khủng khiếp này.