Nhưng không phải là tu giả võ đạo.
Thấy Tô Minh không phủ nhận, cô Tiêu đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Tôi là Tiêu Thanh Linh”.
“Tôi là Tô Minh”.
“Thưa anh Tô! Thẻ của anh đây ạ!”, không ngờ Tiêu Thanh Linh đi đến trước mặt Tô Minh, khẽ khom người rồi cung kính đưa lại thẻ cầu vồng cho Tô Minh bằng hai tay, nói: “Bữa cơm hôm nay là miễn phí ạ! Anh có thể đến nhà hàng của chúng tôi đã là vinh dự quá lớn của Thanh Vận Các và của Thanh Linh tôi ạ”.
Tất cả mọi người xung quanh và cả Vu Lâm đều tái nhợt mặt đi, ngay cả Tống Cẩm Phồn cũng chấn động và không ngừng run rẩy.
Một chiếc thẻ cầu vồng kim cương đen mà có tầm ảnh hưởng vậy sao? Ngay cả cô Tiêu với vẻ thần bí và cao quý cũng phải cung kính và khiếp sợ Tô Minh như vậy, đúng là…
Tiết Tịnh không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm, đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy Tống Cẩm Phồn nhìn Tô Minh với ánh mắt hiếu kỳ thì hắn ta như muốn giết người.
“Hừm! Quả nhiên là không đơn giản! Nhưng cũng chỉ có chút tiền thôi, thứ thật sự có thể điều khiển thế giới này là tu giả võ đạo. Bổn công tử là tu giả võ đạo ở cảnh giới nửa bước tông sư, muốn giết chết mày thì dễ như giết con gà thôi”, Tiết Tịnh thầm nghĩ trong lòng, sát ý đã vô cùng nặng.
Hắn ta không thể nhìn ra cảnh giới của Tô Minh. Nếu như có thể nhìn ra thì chắc hắn ta sẽ không nghĩ như vậy.
Công pháp võ đạo mà Tô Minh tu luyện vô cùng đặc biệt. Vì vậy, những tu giả võ đạo bình thường sẽ không thể nhìn ra cảnh giới của anh, thậm chí, ngay cả Tô Minh là tu giả võ đạo cũng khó nhìn ra.
“Vậy thì cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói với Tiêu Thanh Linh.
“Anh Tô! Để tôi tiễn anh…”, sau đó Tiêu Thanh Linh giơ tay lên làm tư thế tiễn khách.
Và rồi Tiêu Thanh Linh đích thân tiễn đám người Tô Minh đi ra Thanh Vận Các.
“Thẻ cầu vồng kim cương đen số hiệu 0, Tô Minh? Rốt cuộc anh là ai? Tôi nghĩ, chắc chắn chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại”, Tiêu Thanh Linh nhìn bóng lưng của Tô Minh rời đi mà thầm nghĩ.
“Anh rể! Anh cừ quá! Sau này nhớ bảo vệ em nha”, rời khỏi Thanh Vận Các mà Ngô Viên Viên vẫn rất phấn khích.
“Tất nhiên rồi!”, Tô Minh rất có thiện cảm với cô bé đáng yêu như Ngô Viên Viên.
“Thời gian vẫn còn sớm mà!”, Tiết Tịnh nói. Ý tứ của hắn ta rất đơn giản, hắn ta không muốn kết thúc như thế này.
Tại sao lại chưa muốn kết thúc? Bởi bây giờ mà kết thúc thì hắn ta không cam tâm.
Một tấm thẻ mà đã lấn lướt được mình…
Hắn phải cứu vãn tình hình, nếu không làm sao mà khiến cho Trần Chỉ Tình nhìn hắn bằng con mắt khác được? Làm sao để Trần Chỉ Tình bỏ rơi Tô Minh được? Còn làm sao để khiến cho Tống Cẩm Phồn một lòng một dạ được?
“Đúng vậy! Cũng không còn sớm nữa!”, Vu Lâm vội vàng phụ hoạ.
“Chỉ Tình, chị thấy sao?”, Tống Cẩm Phồn nhìn về phía Trần Chỉ Tình.
“Chị sao cũng được”, Trần Chỉ Tình lúc này đang dùng nick phụ để đăng tải video trong ứng dụng Postbar của đại học Nguyên Hải, cô ta đang đăng những video liên quan đến việc trước đó Tô Minh sử dụng chiếc thẻ VIP đen cầu vồng để thanh toán trong Thanh Vận Các.
Hừ hừ hừ.
Trần Chỉ Tình cô là người nhỏ mọn chấp nhặt như vậy đấy.
Dám khinh thường người đàn ông của Trần Chỉ Tình cô, phải vả mặt!!!
“Hay là chúng ta đi hát karaoke đi?”, Ngô Viên Viên mở lời, cô ta rất thích hát hò.
“Không muốn, hát hò thì lúc nào mà chẳng được chứ!”, Vu Lâm bác bỏ thẳng thừng, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta có nhiệm vụ! Đóng vai trò là một nhân vật phụ hoạ cho Tiết Tịnh cô ta buộc phải làm tốt công việc của mình, không còn cách nào, cô ta đưa ra ý kiến: “Hay là chúng ta đi võ quán của Tiết Tịnh xem đi? Tiết Tịnh, không phải anh mới mở một võ quán à? Tôi còn đang rất tò mò đây”.
“Đúng đúng đúng, võ quán, võ quán được đó, em còn chưa từng được đi tới võ quán cơ”, Ngô Viên Viên hưng phấn nói, cô ta thực sự rất muốn đi xem sao.
Trên thực tế, đến Tống Cẩm Phồn cũng hơi muốn đi xem.
“Ha ha, đang muốn lót đường à? Đi võ quán? Ông xã, đây là muốn so tài với anh một trận đó, anh ta cảm thấy trên phương diện tiền bạc đã bị chiếc thẻ VIP đen kia đàn áp, cho nên mới muốn lấy lại sĩ diện bằng võ lực”, Trần Chỉ Tình hiểu rất rõ, nhỏ giọng nói với Tô Minh.
“Chỉ em thông minh”, Tô Minh cưng chiều chỉ nhẹ vào trán của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh nói: “Được đó! Vậy chúng ta đi đến võ quán của anh Tiết đi!”.
“Không biết sống chết”, thấy Tô Minh đồng ý, sắc mặt Tiết Tịnh lộ ra chút nghiền ngẫm.
Đến võ quán, Tô Minh anh dù không muốn lên đài thì cũng không được đâu.
Để xem anh mất hết sĩ diện thế nào, nói không chừng còn có thể khiến anh tàn phế.
Sau đó, Trần Chỉ Tình lái chiếc Bentley GT đưa theo Tô Minh, mà Tiết Tịnh thì lái chiếc Phantom Family chở theo ba người phụ nữ là Tống Cẩm Phồn, Vu Lâm, Ngô Viên Viên, hai chiếc xe đi thẳng đến võ quán của Tiết Tịnh.