“Kiến cỏ? Cô chưa từng gặp anh ấy, làm sao biết anh ấy là kiến cỏ?”, Đạm Đài Vô Tình phản bác lại một câu: “Anh ấy là người xuất sắc nhất mà tôi từng gặp”.
“Được rồi được rồi, anh Tô nhà cô là yêu nghiệt, thiên tài số một trong muôn vạn thế giới này, được chưa? Đáng tiếc, sợ rằng anh Tô của cô lúc này không biết vẫn còn đang ở nền văn minh cấp hai nào rồi, nhiều nhất cũng chỉ đang ngây ngốc ở một xó nào đó của một nền văn minh cấp ba”, Đạm Đài Vô Niệm chế nhạo: “Thiên tài? Đúng là nực cười!”
Sau đó, Đạm Đài Vô Niệm lại nói: "Bí pháp không gian này của tôi không kiên trì được bao lâu nữa đâu, tiếp theo, một khi bí pháp bị hóa giải, chúng ta chắc chắn sẽ bị vạch trần”.
Đạm Đài Vô Tình không đáp lại, trên thực tế, kết quả đã được định trước từ lâu.
Tại khoảnh khắc con gái của tông chủ Thiên La chết, nó đã được định mệnh an bài.
Trong hai ngày tới, cho dù có bí pháp không gian này, cho dù cô trốn tránh ở nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Vậy thì sao?
Cũng chỉ có thể trì hoãn mà thôi.
Đáng chết, vẫn là phải chết.
Không sớm thì muộn.
“Cơ hội duy nhất chính là đột kích bất ngờ tông chủ Thiên La, chỉ khi ông ta chết, chúng ta mới có một đường sống sót”, giọng nói đầy hung ác và lạnh như băng của Đạm Đài Vô Niệm lại vang lên.
Đạm Đài Vô Tình rơi vào trầm mặc.
Quả thực đánh úp tông chủ Thiên La là cơ hội duy nhất.
Chỉ là, tông chủ Thiên La quá mạnh!
Cho dù đột kích thành công, cũng rất khó có thể giết chết ông ta phải không?
"Để tăng tỷ lệ thành công, tốt nhất thần hồn của tôi và cô nên hoàn toàn dung hợp lại, tôi vốn dĩ là thần hồn thứ hai của cô, thần hồn của chúng ta vốn là một thể, nếu cô đồng ý dung hợp với tôi từ sớm, thực lực đã tăng vọt từ lâu rồi. Nói không chừng, tông chủ Thiên La hiện tại cũng không phải là đối thủ của cô”, Đạm Đài Vô Niệm có chút oán giận, nguyên nhân là do tên Tô Minh đó, đúng, là Tô Minh, nghĩ tới liền muốn cắn răng nghiến lợi, một con kiến nhỏ bé mà thôi đã khiến việc lớn dung hợp thần hồn bị trì trệ, Vô Tình thực sự…. quá ương ngạnh.
“Tôi không đồng ý dung hợp, dù phải chết, trước khi chết tôi cũng phải có hồi ức về anh Tô đồng hành cùng”, Đạm Đài Vô Tình hờ hững đáp, giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng nghiêm túc và kiên định.
“Vô Tình, cô…”, Đạm Đài Vô Niệm muốn phun ra vô số câu chửi thề, thực sự.
Điên thật rồi.
Tên Tô Minh đó rốt cuộc đã cho Vô Tình uống thuốc lú gì?
A a a….
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên.
“Tô Minh xin đến kính thăm tông chủ Thiên La!”
Giọng nói này truyền khắp phủ Thiên La.