Nếu đã vậy thì tại sao còn phải đối đầu với Chiến Uyên?
Đặc biệt là Vũ Bất Bại hiểu rõ kẻ địch Chiến Uyên sắp phải đối mặt là thế lực siêu nhiên và bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.
Vậy thì căn bản không có cơ hội, còn hơn cả trứng chọi đá.
“Nhưng mà tiền bối! Lúc mà Tô Minh đến thế giới Đại Thiên, ông đồng ý với Tô Minh rồi”, Quý Thanh Hoà nói, trong lời nói là vẻ bi thương. Nói thật lòng, cô ta không thể ngờ Võ Tông lại trở mặt vô tình như vậy.
Dù sao thì năm đó mối quan hệ giữa Võ Tông và Tô Minh cũng rất tốt.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa đại trưởng lão Võ Tông như Vũ Bất Bại và Tô Minh.
Thật không ngờ…
Quý Thanh Hoà thấy buồn bực, trong lòng có nỗi khốn khổ khó nói, thậm chí muốn khóc một trận.
“Cô Quý! Thế giới võ đạo tàn khốc vậy đấy. Đúng là tôi từng rất xem trọng Tô Minh, hơn nữa Tô Minh còn giết được phản đồ của Võ Tông, là ân nhân của chúng tôi. Nhưng đây không phải là lý do để tôi dẫn cả Võ Tông đi tìm cái chết. Vẫn câu nói cũ, nếu Tô Minh chưa chết thì kể cả phải quyết chiến với Chiến Uyên cũng được nhưng Tô Minh đã…”, Vũ Bất Bại thản nhiên nói.
Lạnh lùng.
Vô cùng lạnh lùng!
“Làm phiền tiền bối rồi!”, Quý Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi chắp tay rời đi.
Sau khi Quý Thanh Hoà rời đi, Vũ Bất Bại đứng ở đó hồi lâu không lên tiếng.
“Đại trưởng lão! Có phải có chút vô tình không?”, nhị trưởng lão hỏi.
Lúc đó, đại trưởng lão Vũ Bất Bại ủng hộ và đứng ra giúp Tô Minh biết nhường nào…
Kết quả là hiện giờ…
Nếu so sánh thì đúng là họ cảm thấy Vũ Bất Bại hơi vô tình.
“Lúc nọ lúc kia mà”, Vũ Bất Bại nói. Ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông, ông ta phải chịu trách nhiệm với Võ Tông.
Năm đó, ông ta có thể đứng ra giúp Tô Minh, đó là mối đầu tư, là đánh cược.
Nhưng hiện giờ cược thua rồi, đầu tư thất bại rồi thì không thể nào tiếp tục nữa, không thể dẫn Võ Tông vào con đường diệt tông.
Ông ta tự cảm thấy mình không có gì hổ thẹn.
Có lẽ có chút vô tình nhưng thế giới võ đạo có lúc nào có tình cảm đâu?
“Tô Minh! Xin đừng trách tôi, muốn trách thì chỉ trách cậu yểu mệnh thôi! Tôi từng nhắc cậu, cứng quá thì gãy nhưng cậu lại không nghe!”
Sáng sớm ngày hôm sau.