Người đàn ông của mình, là vô địch.
Nhưng giờ khắc này, chẳng lẽ cô phải nói như vậy thật, nếu thế thì sẽ làm mất lòng Lữ Chân Tuân?
“Xem ra cô đã ngầm thừa nhận rồi”, giọng nói của Lữ Chân Tuân càng lạnh lùng, cũng có chút tò mò: “Nói thử người đàn ông của cô xem, nói thực, lão phu cũng khá là hiếu kỳ, thực sự ưu tú như vậy sao?”
“Anh ấy tên là Tô Minh, mới chỉ 21 tuổi, anh ấy rất có thiên phú trên phương diện Võ đạo, bây giờ đã là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ, sắp đến Hậu kỳ rồi. Anh ấy có khả năng chiến đấu thực chiến vượt cấp rất cao, nếu như tiền bối có thể cứu anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích tiền bối và Huyền Thanh Tông, anh ấy rất trọng tình nghĩa, anh ấy…”, Diệp Mộ Cẩn chỉ có thể nói về Tô Minh, nhưng còn chưa kịp nói hết.
“Ha ha ha… buồn cười chết đi được!!!”, Lữ Thanh Thanh bật cười ha ha ngắt lời Diệp Mộ Cẩn: “21 tuổi là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đã là thiên tài à? Trong Huyền Thanh Môn có thể tìm được bốn năm người!””
Trong lúc châm chọc, Lữ Thanh Thanh nhìn về phía ông nội mình: “Ông nội, nói không chừng ông còn đánh không lại một người thanh niên cảnh giới Thiên vị Trung kỳ đâu, dù gì người ta còn có khả năng chiến đấu vượt cấp nữa kìa, ha ha ha, tao sắp không chịu được rồi, buồn cười chết mất”.
Một bên, Dương Truy hay là những đệ tử khác của Huyền Thanh Tông cũng vậy, tất cả mọi người đều câm nín, đầu đầy vạch đen, nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn giống như nhìn một kẻ ngốc.
Người bên ngoài đúng là người bên ngoài.
Kiến thức nông cạn.
Đối với định nghĩa về thiên tài, hầu như là chẳng biết gì.
Chiến đấu vượt cấp?!!! Đáng sợ quá! Sợ anh ta có thể vượt đến hai ba mươi cấp cảnh giới để đàn áp Đại trưởng lão, ha ha ha…
“Cháu…”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt răng, sau đó mới nói tiếp: “Tiền bối! Bạn trai của cháu quả thật như mọi người nói, là yêu nghiệt siêu cấp, ngay cả tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đều chết trong tay anh ấy, Phiêu Diểu Tông cũng bị anh ấy tiêu diệt”.
Lúc này, một số đệ tử của Huyền Thanh Tông có chút kinh ngạc.
Có rất nhiều người trong số họ từng nghe đến cái tên Phiêu Diểu Tông.
“Ố?”, đến Lữ Chân Tuân cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ vậy thôi: “Chắc phải có thế lực bên ngoài hoặc ai đó giúp chăng? Nếu sức chiến đấu bình thường thì không thể làm như vậy được”.
Nói xong, ông ta không cho Diệp Mộ Cẩn cơ hội phản bác mà trầm giọng nói: “Huyền Thanh Tông không thiếu thiên tài, càng không cần thiên tài của giới thế tục đến đây”.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Cẩn, nói: “Ngoài tôi ra, tôi có thể mời mấy trưởng lão Huyền Thanh Tông, huy động cả Huyền Thanh Kiếm là vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông thì có thể phá được 64 trận pháp của Tây Lâm Sát trận. Nhưng phá vỡ Tây Lâm Sát trận chỉ để cứu một kẻ đã chết thì đúng là không đáng. Cô bé ngốc này! Tôi có thể bảo đảm chắc chắn với cô, bạn trai của cô đã chết rồi, không có kỳ tích xuất hiện đâu, đừng lãng phí mối ân tình giữa hai nhà chúng ta”.
“Tiền bối, cháu chỉ cầu xin…”, Diệp Mộ Cẩn vẫn vô cùng kiên định. Nhưng chưa nói hết câu thì Lữ Chân Tuân đã biến mất.
Ông ta chỉ để lại một câu: “Cô bé ngốc! Đúng là tôi nợ ông nội của cô một mối ân tình nhưng ân tình là ân tình chứ không phải là thứ để cô đưa ra yêu cầu lãng phí như thế. Cô suy nghĩ cho kỹ đi, xong thì thông báo cho tôi biết”.
“Tiền bối…”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt, cô ta vô cùng tuyệt vọng, cắn chặt môi đỏ, máu tươi không ngừng chảy xuống, cộng với vết thương nặng khiến cô ta khó giữ được tư thế quỳ nghiêm.