Ánh mắt Tư Nam Quân oán hận cực độ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen và vô cùng tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không giết tên khốn đó? Cậu có năng lực đó mà”, Tư Nam Quân hét rống lên, dường như con dã thú đang tuyệt vọng.
Trong lúc hét lên, bà ta lại hét về phía Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Ninh Triều Thiên! Năm đó ông đã hứa với tôi là sẽ lấy lại công bằng cho tôi, sẽ báo thù cho tôi mà, ông quên rồi sao? Đồ đệ của ông có năng lực làm được việc đó, ông bảo cậu ta giúp tôi đi. A…”.
Ninh Triều Thiên chỉ nhìn với ánh mắt phức tạp mà không nói gì.
Tô Minh cảm thấy mình cũng dùng thành công ‘kế khích tướng’ với Tư Nam Quân rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Minh đột nhiên giơ tay lên biến bà ta thành tro bụi. Anh không để ông già ra tay vì anh biết, chắc chắn ông già sẽ không chịu.
Ninh Triều Thiên đứng ở đằng xa mà thân người run rẩy.
“Haiz!”, ông chỉ thở dài một tiếng, mọi ân oán thù hận trước đây đều hóa thành mây khói.
Tô Minh quay đầu lại đi về phía Tư Sùng Tuấn.
Đúng là vì Tư Nam Quân mà anh không có ý định giết chết Tư Sùng Tuấn.
Nhưng ít nhiều cũng phải có lý do chứ.
Ngộ nhỡ lại thu hoạch được thứ gì tốt thì sao?
Tô Minh cảm thấy không thiệt mới là tốt.
“Cho tôi một lý do không giết ông”.
“Hả…”, trong lòng Tư Sùng Tuấn do dự, lúc này có nên dùng phân thân thần hồn của sư tôn để giết chết Tô Minh không?
Tư Sùng Tuấn trầm ngâm không nói gì.
Nhưng mắt thấy Tô Minh đã đến trước mặt, ông ta liền hạ quyết tâm.
Ông ta sẽ không dùng đến phân thân thần hồn nữa.
Mặc dù ông ta chắc chắn 99% phân thân thần hồn của sư tôn có thể giết chết Tô Minh nhưng phân thân quá đáng quý nên thật sự không muốn dùng đến.
Huống hồ ban nãy Tô Minh cũng nói với Tư Nam Quân là muốn bà ta tiếc nuối và không cam tâm nên sẽ không giết chết mình và cũng không báo thù nhà họ Tư.
Vì vậy suy nghĩ kỹ lại, ông ta quyết định giảng hòa với Tô Minh.
Dù sao thì hai người cũng không đến nỗi thù sâu nặng.
Thái độ hống hách trước đó của ông ta cũng bị trừng phạt thích đáng rồi, miệng bị tát nát ra.
Chẳng phải thế sao?
Tư Sùng Tuấn quyết định tự cứu lấy mình.
“Tôi biết cậu!”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, nói.
“Ố?”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, có chút kinh ngạc. Anh bảo Tư Sùng Tuấn nói ra lý do không giết ông ta là muốn ông ta lấy ra thứ gì đó tốt, nào ngờ…
Quen mình ư?
Làm sao có thể?
Nhưng, mặc dù cảm thấy Tư Sùng Tuấn đang nói linh tinh nhưng Tô Minh vẫn tò mò hỏi: “Sao quen tôi được?”
“Trong đại hội chiêu sinh học viên mới ở học viện Tiên Lạc ba tháng trước”, Tư Sùng Tuấn ngưng giọng, nói: “Ba tháng trước tôi đã thông qua kỳ thi tuyển sinh ở học viện Tiên Lạc rồi được vào đó”.
Tô Minh càng nghe càng thấy xa vời, anh chưa từng nghe qua cái tên học viện Tiên Lạc, càng chưa từng đến đó.
Nhưng anh cũng không vội, mà thản nhiên đáp lại: “Nói tiếp đi!”
“Trong kỳ tuyển sinh đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp đến từ tộc Phượng Hoàng. Cô ấy cũng tham gia kỳ thi, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là ‘lửa bản mệnh’ của cô ấy vô cùng mạnh. Lúc đó, nếu như không có gì bất ngờ thì cô ấy phải chắc chắn qua được kỳ thi mới đúng. Nhưng cuối cùng, ở phần thi cuối cùng thì cô ấy lại thất bại”.