“Tại sao ạ?”, Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc.
“Có người đang nhìn chằm chằm vào ông nội. Ông không ra tay, người này hẳn cũng sẽ không hành động và ngược lại. Nếu ông đoán không lầm, người này đến từ Chúng Sinh các, xem ra trước đó Cố Thần đã được Chúng Sinh các coi trọng, trở thành đệ tử cuối cùng của lục trưởng lão Chúng Sinh các là sự thực, hơn nữa, sự xem trọng mà Cố Thần nhận được từ Chúng Sinh Các còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người”, Mạc Châm Sơn thở dài một hơi: “Ừm, còn có viện trưởng đương nhiệm, ha ha, lúc này cũng đang nhìn ông nội chằm chằm”.
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn mãnh liệt thay đổi: “Nhưng…”
Không có thế nhưng.
“Trước tiên cứ nhìn xem, có vẻ như đồ nhi này của Hoàng Sí dường như rất tự tin, có lẽ có thể mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ”, Mạc Châm Sơn có chút cay đắng nói.
Nội tâm phức tạp quá.
Hàng trăm triệu năm trước, mặc dù ông ta bảo đảm được một mạng của đồ nhi mình là Cố Hoàng Sí, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn Cố Hoàng Sí bị phế bỏ thành phế nhân và trục xuất khỏi thành Kỷ Nguyên.
Ông ta đã hối hận vô số lần, nếu có thêm một cơ hội, dù phải liều cả thân già này của mình, ông ta cũng phải bảo vệ Cố Hoàng Sí.
Nhưng lúc này khi thực sự một lần nữa có thể lựa chọn đền bù, Mạc Châm Sơn vẫn chỉ có thể thở dài bất lực, trong lòng tự nhủ dù cho thế nào, dù phải bất chấp tất cả cũng phải cứu giúp Cố Hoàng Sí, nhưng, không được!
Mạc Châm Sơn ông không sợ chết.
Nhưng ông ta vẫn còn người cháu gái là Mạc Thanh Nhạn. Chỉ cần Mạc Châm Sơn ông ngã xuống thì cháu gái Mạc Thanh Nhạn cũng lập tức kết thúc. Cố Thần một bên như hổ rình mồi, viện trưởng đương nhiệm cũng nóng lòng muốn diệt trừ.
Đương nhiên ông sẽ không nói những lời này với Mạc Thanh Nhạn, chỉ có thể đè nặng nơi đáy lòng.
“Giết!”, đúng lúc này, 49 vị chấp pháp giả kia đồng thời hô vang, hơn nữa, một cảnh tượng dị thường xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, vô cùng chấn động, chỉ thấy, 49 vị chấp pháp giả giống như hóa thành ảo ảnh, vậy mà dịch chuyển vị trí trong nháy mắt, mỗi người họ đều giống như dịch chuyển tức thời, hoán đổi vị trí cho nhau, nếu chỉ có hai người, ba người hay bốn người muốn xê dịch thay đổi vị trí không khó, nhưng một lần 49 người cùng nhau hoán đổi. Điều này thật quá đáng sợ, nếu có một chút sai sót thì không thể thực hiện được, chỉ có thể nói, quả thực trình độ ăn ý của 49 người này thật huyền diệu, có thể gọi là tâm ý tương thông.
Ngoài ra, hoán đổi vị trí cũng không phải kỹ thuật chói mắt gì.
Có thể thấy rõ, cùng với sự dịch chuyển vị trí phức tạp, hiển nhiên khí tức của 49 người này cũng dâng cao, vị trí ẩn náu biến hóa khôn lường, thậm chí, khí tức cũng trở nên hư ảo như có như không, khó lòng nắm bắt và định vị.
“Chém!”
Chẳng bao lâu, một đao quang lóe lên giữa trời.
Xuất hiện phía sau Tô Minh.
Nó xảy đến bất ngờ, ngay cả một tia khí tức báo trước dù là nhỏ nhất cũng không có.
Vừa xuất hiện, cơ hồ đã ép sát tới sau lưng anh.
Ánh mắt của rất nhiều người đang chăm chú dõi theo Tô Minh cũng không kịp phản ứng lại.
“Cũng không tệ”, cùng lúc đó, Tô Minh lại tán thưởng một câu, thân hình khẽ đảo qua một bên, nghiêng người, đao quang cứ như vậy xẹt qua rơi vào khoảng không.
Trong phút chốc, hiện trường rơi vào tĩnh lặng!
Rung động.
Rung động vô tận.
Nhìn mặt ngoài, Tô Minh có vẻ chỉ đang tùy ý né tránh công kích từ một đòn đao quang, nhưng trên thực tế ...