Hai người không dám giấu giếm đều nói hết những gì mà mình biết ra.
Đợi bọn họ nói xong: “Hoá ra là như vậy”, Tô Minh gật đầu: “Vì để cảm ơn các người đã giải thích, tôi bảo đảm sẽ cho các người chết không đau đớn”.
Tha cho bọn họ, không bao giờ! Người muốn giết chết mình, tuyệt đối không được tha!
“Cậu…”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều trợn to hai mắt, kinh hoàng, kinh hoàng vô cùng.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Anh bạn trẻ, hai tên vô dụng này mặc dù chỉ giống như đám kiến hôi nhưng cũng không phải là người mà cậu có thể giết được”.
Có bóng người xuất hiện một cách quái dị trong không khí.
Là một người thanh niên.
Người thanh niên thân mặc áo bào tím, hai tay không hề có vũ khí.
Trên mặt hắn ta toát lên sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo và cao quý vốn có.
“Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập kính chào cậu chủ Hạ”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cung kính quỳ xuống, sắc mặt đỏ ửng, kích động vô cùng.
Ban nãy, lúc mà họ chậm rãi miêu tả cho Tô Minh nghe về ‘thượng giới’, ‘gia tộc hộ thần’, ‘thời kỳ chiêu mộ’ thì cũng lén xé nát bùa hộ mệnh.
Nói ra cũng là may mắn.
Là người cầm lái của 10 thế lực Huyền Linh Sơn trong thời kỳ chiêu mộ thì đều có một bùa hộ mệnh để liên lạc với người phụ trách của gia tộc hộ thần canh gác ở cửa động hư không.
Dù sao thì trong thời kỳ chiêu mộ, việc canh gác cửa động hư không bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một số chuyện phức tạp và không ngờ tới. Và lúc đó các thế lực như nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông đều không có đủ thực lực để giải quyết.
Một khi xảy ra chuyện thì phía gia tộc hộ thần nhất định phải nhận được tin tức đầu tiên, vì vậy họ mới có bùa hộ mệnh.
Đám Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập là người đầu tiên xe nát lá bùa đó, họ đành phải liều một phen thôi.
Nhưng đâu ngờ hiệu quả lại tốt thế, không ngờ người của gia tộc hộ thần lại đến nhanh như vậy.
Hai người có cảm giác thoát chết, phấn khích đến nỗi muốn hét lớn.