Nói đơn giản như này! Kể cả là Tô Minh có thể giết chết chủ Thiên La ở cảnh giới Tru Thần tầng chín nhưng nếu như bỏ hai đại chiêu như Ma La Kiếm và kiếm tâm thì bản thân anh cũng rõ, chắc chắn anh sẽ không phải là đối thủ của tu giả võ đạo ở cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một.
Nhưng ngược lại, có thể thấy được Ma La Kiếm và kiếm tâm của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào?
“Chủ nhân! Lão quy còn tưởng hôm nay có thể ra giúp chủ nhân một phen, nhìn thấy đã quá đi! Thật không ngờ…”, Huyền Võ Tiên Quy thở dài, có lúc chủ nhân quá vô địch cũng không phải chuyện tốt. Đôi khi nó cũng cảm thấy cô đơn, rất muốn đánh nhau, đặc biệt là sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Vạn Tượng thì nó càng khao khát được chiến đấu.
“Đừng vội! Vừa mới đột phá đến cảnh giới Nguyên, tốt nhất mi hãy luyện thật vững cảnh giới của mình, khi nào hoàn toàn ổn rồi thì sẽ là lúc mi có thể phát huy. Đợi một thời gian nữa, chúng ta đến nền văn minh Hàn Uyên náo loạn một phen, đến lúc đó không thiếu phần mi ra tay đâu”.
“Hì hì! Tại cảm thấy không đợi được”, Huyền Võ Tiên Quy cười hì hì, tại hiện giờ tâm trạng quá tốt. Hiện giờ nó cảm thấy nó đã làm một việc chính xác nhất trong đời chính là kí hiệp ước với chủ nhân.
Tô Minh nói chuyện với Huyền Võ Tiên Quy một lúc sau đó quay về bên dưới, quay về bên cạnh đám Diệp Mộ Cẩn.
Đến lúc này mà bên ngoài đại điện vẫn im lặng như tờ, mà còn rơi vào trạng thái hóa đá.
Thậm chí, Tô Minh còn dùng tay đẩy Diệp Mộ Cẩn một cái. Diệp Mộ Cẩn vẫn như cô bé ngốc há hốc miệng, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Sau trăm hơi thở….
Cuối cùng…
“Rầm, rầm…”, có người có phản ứng lại nhưng dường như lúc này tất cả mọi người đều mềm nhũn chân rồi quỳ sụp xuống. Đúng là bị dọa chết khiếp.
“Các chủ… Chuyện này… Ông… Ông véo tôi một cái đi…”, giọng nói Vương Kiếm Hiện khàn khàn. Đúng vậy! Ông ta sống mấy tỷ năm mà lúc này không kìm chế được cảm xúc của mình, ông ta cũng bị dọa chết khiếp.
Một kiếm giết được sáu vị mạnh nhất trong nền văn minh cấp tám.
Trời ơi! Cái này đúng là truyện cổ tích cũng không dám viết.
Kể cả đổi lại là cường giả đỉnh cấp ở nền văn minh cấp chín thì cũng không thể dễ dàng làm được điều này chăng?
Mà Tô Minh chỉ có 10000 tuổi.
Đến cảnh giới Tru Mệnh cũng chưa phải.
Ở bên cạnh hòn núi giả cách đó không xa.
“Vô Tình! Tôi sợ…”, trong giọng nói của Đạm Đài Vô Niệm có chút run rẩy.
“Sợ cái gì?”, Đạm Đài Vô Tình hỏi.
“Thật đấy! Không… Không đùa đâu! Người đàn ông của cô khủng khiếp quá. Tôi sợ anh ta biết mười ngàn năm nay tôi bắt cô rời khỏi anh ta rồi nói xấu anh ta, khéo sau này sẽ giết chết tôi mất”, Đạm Đài Vô Niệm giống như một cô bé đáng thương, yếu đuối, bất lực, trong giọng nói kèm theo vẻ suy sụp.