“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.
Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.
Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.
Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.
“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.
Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”
Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.
“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.
Sau…
Sau đó!
Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.
Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!
Trong nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Vạn vật tuyệt vọng.
Không gian như ngưng đọng.
…
Chợt!
Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!
Tan thành cát bụi.
Bị một trận gió nhẹ thổi bay.
Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.
Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.
Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.
Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.
“Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.
Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…
Cảnh giới Chân Hoàng?