“Ha ha… Tôi đều quen biết với Trần Sắc, Tư Đồ Diên, cô không biết sao? Ngay lúc tên nhóc kia gần chết, thì mở lời cứu một mạng của tên đó, tiểu sư muội chẳng phải sẽ mang ơn tôi sao? Ngay cả sư tôn cũng phải khen tôi hiểu chuyện, bảo vệ tiểu sư muội nữa. Sau đó lại nhân lúc tên nhóc kia cận kề cái chết, không có bất kỳ năng lực phòng bị đề phòng, thì niệm chú xuống tên đó. Sống chết của tên đó đều nằm trong suy nghĩ của tôi, tìm cơ hội một mình, dùng anh ta để đe dọa tiểu sư muội giao ra tất cả mọi thứ tôi muốn, khó sao? Không chỉ có thể đạt được thứ tôi muốn, hơn nữa không cần để lộ tất thảy mọi việc tôi làm, trong mắt sư tôn, trong mắt toàn bộ những người ở Vô Lượng kiếm thành này, tôi vẫn là một sư tỷ tốt bảo vệ tiểu sư muội thôi”, Bạch Mộc Huyên lạnh lùng nói.
Nghiêm Hà trầm mặc.
Đúng vậy.
Bạch Mộc Huyên biết niệm chú.
Mặc dù niệm chú đó rất yếu, nếu muốn niệm chú lên tu giả võ đạo, không, cho dù là người bình thường thì cũng rất khó.
Nhưng nếu đối tượng bị trúng niệm chú này là người cận kề cái chết, thì lại nắm chắc hoàn toàn.
“Vậy tại sao phải nói trước với tôi nhiều như vậy?”, Nghiêm Hà đứng dậy, ánh mắt chợt lóe lên, vô cùng kiêng dè nhìn Bạch Mộ Huyên chằm chằm, đột nhiên cô ta phát hiện, bản thân mình và Bạch Mộc Huyên đấu với nhau nhiều năm như vậy, sợ rằng đều là chuyện nực cười. Nếu Bạch Mộc Huyên thật sự muốn khiến mình chết thì đã sớm làm mình chết rồi? Thật đáng sợ.
“Nói nhiều như vậy là muốn nói cho cô, kể từ hôm nay trở đi, đi theo tôi, thành tâm thật ý, hai chị em chúng ta một lòng, sớm muộn gì cũng có thể thay thế được sư tôn”, Bạch Mộc Huyên nhếch miệng cười, có chút tàn nhẫn lại đầy dã tâm đắc ý.
Nghiêm Hà lại càng trầm mặc.
Nhưng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nghiêm Hà không phải kẻ ngốc, Bạch Mộc Huyên dám nói ra hết, nhất định là đã chuẩn bị toàn bộ.
Nhưng hễ bản thân dám từ chối thì hôm nay cũng không ra khỏi cửa này được.
“Đây mới là sư muội tốt của tôi!”, Bạch Mộc Huyên cười thỏa mãn: “Ngồi xuống ngồi xuống, uống trà…”
Bạch Mộc Huyên rất vui vẻ, nhất là nghĩ đến ngày mai Tống Cẩm Phồn đích thân nhìn người đàn ông của mình thê thảm!
Thật thoải mái!
Mấy năm nay, thật sự ghen tị với Tống Cẩm Phồn chết mất.
Dựa vào đâu mà cô ta tuổi còn nhỏ vậy đã sở hữu thiên phú võ đạo vô địch như thế, còn có vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành nữa?
Thật sự cho rằng mình là con trời sao?
Cho dù là thật thì Bạch Mộc Huyên tôi đây cũng muốn hủy diệt cô!
Hôm sau.
Ở Vô Lượng kiếm thành.
Rất náo nhiệt.