Còn nữa, nếu thật sự để lại cho sư tôn, nếu không cẩn thận sẽ đưa tới tai nạn cho sư tôn, đây cũng không phải nói đùa, đồ vật của chủ nhân nền văn minh cấp chín tuyệt đối không dễ lấy như vậy.
Rất nhanh.
Bốn người đã ra khỏi kho báu vật.
“Nhóc Tô, con và nhóc Mạc, nhóc Diệp ở lại Chúng Sinh các trước đi, chờ một khoảng thời gian nữa các con tự đi đến Cực Kiếm các là được, lão già đây ư, ha ha, ta định tìm vài ông bạn già uống rượu”, Diễm Huyền Kình cười nói, khoảng thời gian trước Diễm Huyền Kình du lịch hư không, đã quen biết không ít bạn bè, chỉ là về sau vì sự phát triển và an toàn của Chúng Sinh các mà ông ta vẫn luôn đến Chúng Sinh các tọa trấn, bây giờ Chúng Sinh các đã mất, không có hạn chế nữa, đương nhiên là không thể chờ đợi rồi.
“Sư tôn, người giữ lại mấy kiếm phù này đi, còn có cả chú đưa tin này nữa”, Tô Minh đưa cho Diễm Huyền Kình một cái nhẫn Không Gian: “Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm gì, chắc hẳn kiếm phù sẽ có thể trợ giúp người, còn nữa, một khi gặp được nguy hiểm nhất định phải cho con biết trước tiên”.
“Biết rồi thằng nhãi”, Diễm Huyền Kình đỏ ửng cả mặt già, mẹ nó, mình đã vài tỷ tuổi, còn là cấp bậc sư tôn, kết quả, kết quả là vẫn phải cầm đồ vật của đồ nhi làm chỗ dựa, khụ khụ, thực sự là... Nhưng mà sao bên trong phiền muộn còn có chút mừng thầm vậy? Ha ha ha ha...
Mấy ngày sau đó.
Đầu tiên là Tô Minh dẫn Mạc Thanh Nhạn và Diệp Mộ Cẩn đi dạo tầng Chúng Sinh các.
Cũng có thể tính là chơi rất vui vẻ.
Vài ngày sau.
Tô Minh bế quan.
Anh muốn hấp thụ nguyên thạch không gian, luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, luyện hóa Thì Không Châu, đây là chuyện quan trọng nhất.
...
Cực Kiếm các.
“Các chủ, ý của ông là từ chối yêu cầu của ông lão Âm Hoang?”, bên trong đại điện kiếm đạo của Cực Kiếm các, đại trưởng lão của Cực Kiếm các - Vương Kiếm Hiện có chút kinh ngạc, bị các chủ áo bào trắng ở trước mắt làm cho sợ ngây người.
“Không sai”, áo bào trắng sâu xa gật đầu.
“Các chủ, mặc dù ông lão Âm Hoang lòng tham không đáy, nhưng dù sao cũng có thực lực rất mạnh, nếu ông ta gia nhập Cực Kiếm các, trở thành Đại cung phụng của Cực Kiếm các, thực lực của Cực Kiếm các chúng ta sẽ có thể tăng vọt, khả năng tiến thêm một bước trở thành nền văn minh cấp tám sẽ lớn hơn nhiều!”, Vương Kiếm Hiện có chút nóng nảy: “Huống chi các chủ, mấy năm nay Cực Kiếm các chúng ta vì muốn lôi kéo ông lão Âm Hoang gia nhập Cực Kiếm các trở thành cung phụng mà đã phải trả giá rất nhiều, cuối cùng bây giờ cũng đã thành công, vì sao lại muốn từ chối?”
“Bởi vì Cực Kiếm các có chỗ dựa mạnh hơn, so với cậu Tô, ông lão Âm Hoang tính là gì chứ?”, áo bào trắng khinh thường hừ một tiếng, thậm chí bên trong ánh mắt còn hiện lên một vẻ giận dữ: “Ông lão Âm Hoang quá tham lam! Mấy năm nay ông ta ở trong bóng tối uy hiếp dụ dỗ, đã lừa gạt quá nhiều thứ từ Cực Kiếm các chúng ta rồi... Thật sự là đáng hận”.
“Thế nhưng... Thế nhưng, các chủ, cậu Tô trong miệng ông tạm thời còn chưa tới mà!”, tính cách của Vương Kiếm Hiện tương đối bảo thủ, cho nên vẫn cảm thấy không ổn.
“Không sao, nếu như ông lão Âm Hoang nổi giận vì bị từ chối, như vậy cùng lắm thì Cực Kiếm các chúng ta trực tiếp ra ứng chiến là được, một ông lão Âm Hoang còn không đến mức có thể tiêu diệt được Cực Kiếm các chúng ta, chứ đừng nói đến việc bắt ép lão già đây trực tiếp mở ra Thủ Sơn trận pháp đã không dùng mấy trăm triệu năm, ông lão Âm Hoang còn có thể phá trận hay sao? Mà cậu Tô chậm nhất là ba tháng sau sẽ đi vào Cực Kiếm các”, áo bào trắng tùy ý nói, trong lời nói là lòng tin mãnh liệt.